Chương 3: (Vô Đề)

áng vẻ Nhiếp Chính Vương, không cần nhìn gần

Lưu Hướng khẽ giật mình, tường tận nhìn đối phương một lát, đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng: "Tiểu nữ quân! Sao lại là cô!"

Lưu Hướng trước kia từng là bộ hạ của Khương Tổ Vọng, trú quân một quận phía bắc Nhạn Môn, đồng bào đồng trạch, mãi đến mười mấy năm trước, hai người mới chia đường. Khương Tổ Vọng tiếp tục làm Đô hộ An Bắc, giữ vùng biên giới bình định, Lưu Hướng vì vết thương cũ cởi giáp, sau này về kinh thành làm Tướng quân cấm quân, phụ trách đóng quân cửa cung, Cấm vệ trong ngoài.

Ngày đó Võ Đế nhất thống chiến sự Cửu Châu, thôi thúc sản sinh ra vô số quân nhân công thần, những năm ông đi theo Khương Tổ Vọng phục vụ ở bắc cảnh cũng chưa từng lập đại công gì, có thể thoát ly nhận được một cơ hội như thế, không thể thiếu tiến cử của Khương Tổ Vọng. Mấy năm qua, trong ngoài trở ngại cấm kỵ không qua lại, dầu không có cơ hội gặp lại, nhưng đối với cấp trên cũ của mình, Lưu Hướng vẫn luôn mang lòng biết ơn kính trọng.

Về phần Khương Hàm Nguyên, càng không cần phải nói, xem cô từ nhỏ lớn lên trong quân doanh.

Nhận ra người, vẻ mặt ông lập tức trở nên vô cùng thân mật.

"Sao Tiểu nữ quân đột ngột vào kinh thế này? Đại tướng quân vẫn luôn khỏe chứ? Ôi chao, nhoáng một cái nhiều năm không gặp, Tiểu nữ quân đã lớn thế này! Ta dù thân ở kinh thành, mấy năm nay cũng thường nghe tin chiến thắng của tiểu nữ quân, thật sự là dòng dõi nhà tướng, Vũ Khúc hạ phàm, cả đám bọn ta xấu hổ muốn chết đã ăn không ngồi rồi còn tự xưng là đấng mày râu!"

Ông lại bước lên, định chào Khương Hàm Nguyên, bị cô ngăn lại.

"Không dám nhận. chú Lưu không cần khách khí. Thật không dám giấu, hôm nay cháu tìm đến chú Lưu, là có chuyện muốn nhờ chú Lưu hỗ trợ." Cô mỉm cười nói.

Lưu Hướng lập tức gật đầu: "Tiểu nữ quân có chuyện gì cứ nói, chỉ cần chú Lưu của cô có thể giúp được, tuyệt không chối từ!"

si vẫn, đầu thú ở nóc mái

Khương Hàm Nguyên ngó về hướng Hộ Quốc tự.

Cây lá mùa thu che nắng sáng, tường cao mái chùa ở chỗ sâu, thoảng nghe kinh Phật theo gió bay tới, dưới ánh mặt trời, một đôi si vẫn* kim bích lưu ly cao cao đứng hai bên nóc đại điện hùng vĩ, lóe ánh lộng lẫy.

"Vậy đa tạ chú Lưu. Cháu muốn vào đó."

Lưu Hướng sửng sốt.

"Việc này…"

Ông lắp bắp, đột nhiên không nói nên lời.

Khương Hàm Nguyên mỉm cười nói: "Cháu biết chuyện cháu thỉnh cầu là vô lý, thật sự là khó xử ngài. Nhưng ngài hãy yên tâm, cháu sẽ không gây phiền toái cho ngài."

Nếu đổi lại bất kỳ một ai khác, kể cả thân thiết nhất, đưa ra yêu cầu này, Lưu Hướng cũng sẽ cự tuyệt không chút do dự.

Nhưng giờ đây, đứng trước mặt là con gái của chủ cũ…

"Xin hỏi Tiểu nữ quân, hôm nay vào chùa, vì chuyện gì? Cũng không phải là chú Lưu không muốn hỗ trợ, mà… Tiểu nữ quân cô cũng biết đấy, ta mang chức trách trong người, không thể có chỗ nào không tốt."

Rốt cuộc, ông mở miệng, cẩn thận thăm dò.

"Cháu muốn xem Nhiếp Chính Vương một chút."

Giọng điệu cô rất bình thường.

Lưu Hướng khẽ giật mình lần nữa, nghĩ tới một chuyện.

Nhiếp Chính Vương năm nay hai mươi bốn, song đến nay chưa từng phinh nội*, vị trí Vương phi bỏ trống.

(*) mượn chỉ cưới vợ, nói hôn lễ thời xưa.

Mấy tháng trước, ông có nghe một lời đồn không biết thực hư. Nhiếp Chính Vương vào cung, thăm Lão thái phi triều Võ Đế, thái phi đau lòng thấy bên cạnh ngài ấy đến giờ vẫn chưa có người tri tâm biết lạnh biết ấm, giục ngài lập phi, ngài bèn cười thưa, ngưỡng mộ con gái của Khương Tổ Vọng, nếu có thể cưới làm vợ, ắt không hối tiếc.

Vợ Khương Tổ Vọng chết sớm, chỉ có một mụn con gái, chính là Khương Hàm Nguyên từ nhỏ được ông đưa theo bên cạnh.

Thêm nữa, tháng trước, Tông chính khanh Hiền Vương Lão thiên tuế Thúc Uẩn ra kinh đi phương Bắc. Không ai biết mục đích chuyến này của ngài, nhưng lời đồn càng vững chãi, Lão thiên tuế đi cầu thân thay Nhiếp Chính Vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!