Giữa mày một điểm chu sa đỏ
Thúc Thận Huy về Vương phủ, Lý Tường Xuân và Trương Bảo hầu y thay y phục. Cởi lớp công phục màu trầm ngày thường, đổi một bộ màu bảo lam (xanh ngọc), đội mũ nạm ngọc đai lưng xanh mực. Xanh mực trên nền màu ngọc lam, trong dịp như này không phô trương, lộ vẻ chững chạc mà cũng không quá nghiêm túc. Người vốn đã xuất chúng, mặc bộ y phục thường ngày ít mặc thế này càng làm bật lên vẻ anh tuấn cao ngất.
Khương Hàm Nguyên cũng không kém mấy.
Cô vốn không quen mặc váy, từ nhỏ đến lớn, hầu như chỉ mặc y phục trong quân, mấy hôm trước y phục thường ngày mặc trong Vương phủ cũng là áo bào thuận tiện hành động. Nhưng hôm nay đến nhà làm khách, chỗ đến, không phải triều đình cũng không phải chiến trường, Khương Hàm Nguyên càng không có ý ở ngoài quân doanh ra vẻ cường điệu mình là thân phận tướng quân khác người, nên cũng như hôm đại hôn, thay thịnh trang.
Y phục cô mặc, dĩ nhiên là do Trang thị chiếu theo thịnh trang đương thời các phu nhân Trường An thường mặt dịp long trọng mà chuẩn bị, phía trên là tay áo đối khâm màu sương ánh trăng, bên dưới là váy dài gấm màu chu sa đỏ cực thuần, vai phủ lụa trắng, hoa văn thêu trên lụa trắng không phải hoa sặc sỡ bắt mắt thường thấy mà là nhạn mùa thu trên mây. Trang thị nói lúc chuẩn bị y phục giúp cô vừa thấy đã chọn trúng nó. Tóc cô chải thành búi mẫu đơn. Trang thị nói, dù búi mẫu đơn giờ không còn thịnh hành, song bà thấy cực kỳ thích hợp với Vương phi.
Bà nói sao là vậy, Khương Hàm Nguyên nhắm mắt lại chịu đựng mặc cho bà giày vò. Chờ chải xong đầu, bọn thị nữ vây hết sang xem, tán thưởng không thôi.
Khương Hàm Nguyên rất phối hợp, chỉ riêng chịu ngồi yên cho chải đầu đã hơn nửa canh giờ, thấy cuối cùng cũng xong, bèn đứng lên.
"Vương phi đợi tí, còn chưa son phấn. Nếu phủ nhẹ một lớp, ắt hẳn khí sắc sẽ tốt hơn ——" Trang thị bảo nàng.
Khương Hàm Nguyên nói: "Vầy được rồi, cứ vậy đi."
Trang thị biết đêm đại hôn cô cũng không trang điểm, tuy hơi tiếc nuối nhưng cô đã không thích thì đành thôi, cười nói: "Cũng được, Vương phi trời sinh mày thúy mắt sáng, cũng không cần trang điểm quá nhiều. Để tôi xem phía điện hạ đã xong chưa."
Vừa dứt lời, một thị nữ bên ngoài nói, điện hạ tới đón Vương phi.
Thúc Thận Huy đi đến, dừng mắt lên người Khương Hàm Nguyên, đánh giá.
Khương Hàm Nguyên bị y ngắm cả người như bị kim châm, cầm áo choàng thị nữ đưa lên áo choàng, cất bước định đi ra.
"Chờ chút —— "
Thúc Thận Huy bỗng nói, bước nhanh đến trước bàn, nhặt cây bút lông, chấm nhẹ vào hộp son, quay lại trước mặt cô.
"Đừng nhúc nhích." Y khẽ nói.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình. Y đã nâng bút, nhẹ nhàng điểm chính giữa mi tâm cô một cái, thu bút, ngắm nghía sơ qua.
"Đẹp vô cùng." Y nhếch mi, nhẹ nhàng khen.
Tim Khương Hàm Nguyên nhẹ nhảy. Chỗ da thịt mi tâm bị đầu bút lông mềm mại chợt điểm lên hơi lạnh, hình như có con sâu nhỏ vô hình, từ từ chui từ dưới da cô ra, tỏa khắp xung quanh.
Cô hoàn hồn sau khắc hốt hoảng ngắn ngủi, một thị nữ cười nâng gương đến trước mặt. Cô nhìn cô gái trong gương, ngay mi tâm nàng ấy, đã thêm một điểm chu sa đỏ, rất hợp màu váy, cả người được tôn lên, rất kiều diễm.
Trang thị che miệng, nghiêm mặt nói: "Vẽ rồng điểm mắt, dệt hoa trên gấm! Điện hạ và Vương phi thực là bích nhân vốn có."
Y cười một tiếng, thả bút.
Khương Hàm Nguyên theo quán tính đưa tay định chùi. Sau một tích tắc, cổ tay đưa lên bị người kia nắm, chậm rãi kéo ra.
"Giữ đi." Y chăm chú nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói.
Cô không động đậy, y quay đầu bảo Lý Tường Xuân chờ ngoài cửa: "Đi được rồi."
Hai người lên xe ngựa đi đến phủ Hiền Vương. Trên đường, Khương Hàm Nguyên luôn cảm giác người bên cạnh không giống mấy hôm trước lắm. Như ngay lúc này hai người ngồi chung, dù y chẳng nói gì, song người lại có vẻ phá lệ phấn chấn tinh thần. Cảm giác đó hết sức rõ ràng. Chả biết y gặp chuyện tốt gì, đương nhiên, cô cũng chẳng đi hỏi.
Đến Hiền Vương phủ, đã có người báo tin từ trước, hai người xuống xe, vợ chồng Hiền Vương dẫn cả nhà trên dưới cùng đông đảo nam nữ tân khách đã đợi ngoài cửa, mấy trăm người đen nghịt ra đón. Lễ xong, hai người đi vào, Khương Hàm Nguyên đi sang Cẩm Huy đường yến đường bên phía Lão Vương phi còn khách nam như y thì sang bên Hiền Vương.
"Ta sang bên kia. Nếu Vương phi có chuyện gì cứ cho gọi." Ngay trước mấy trăm cặp mắt, Nhiếp Chính Vương mỉm cười, hơi cúi đầu, môi dán đến bên tai Vương phi thì thầm, như có vẻ thân mật không rời.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, Khương Hàm Nguyên âm thầm bóp tay thành quyền. Bỗng trong đám có tiếng cười khẽ. Dám cười, cũng chỉ có Vĩnh Thái công chúa. Chỉ thấy từ bên cạnh Lão Vương phi một cô gái trẻ xinh đẹp mặc áo gấm màu vàng nhạt đi tới, đến trước vợ chồng Nhiếp Chính Vương, nhẹ nhàng chào xong, cười nói: "Vương đệ yên tâm đi nhé, A Mông sẽ giúp Vương đệ chăm sóc a muội cho tốt*." (*nguyên gốc vẫn còn là huynh
-tẩu)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!