Ta đường đường là một nam tử
Người gác cổng Vương phủ biết đêm nay Nhiếp Chính Vương ở lại trong cung, trời tối, chờ Vương phi trở về, tri sự và mấy thị vệ trong phủ cũng về hết bèn đóng cổng. Nào ngờ hơi muộn chút, có người gõ cửa, vốn tưởng khách không mời mà đến, mấy hôm nay, chỉ riêng chỗ gã đã từ chối không biết bao nhiêu thiếp mời muốn bái phỏng nữ tướng quân Vương phi, ra ngoài xem, thấy đúng là xe ngựa Nhiếp Chính Vương dừng bên ngoài. Y từ trong cung về phủ.
Người gác cổng vội vàng mở cửa đón người.
"Vương phi về chưa?" Thúc Thận Huy vừa vào cửa đã mở miệng hỏi.
"Bẩm điện hạ, đã về, đã về một lúc."
Thúc Thận Huy trực tiếp đi thẳng đi đến Phồn Chỉ đường.
Lúc này còn chưa tính đã khuya, tầm giờ Tuất hai khắc, Khương Hàm Nguyên còn chưa ngủ. Buổi chiều sau khi cô về phòng, đầu tiên là sắp xếp lại mớ hành lý mấy ngày qua nhận mang hộ về cho các binh sĩ, đa số là quần áo mùa đông với giày, sửa soạn xong hết, còn chưa muốn ngủ, bèn đến thư phòng trong nội viện, lấy bút mực giấy nghiên, chọn tự thiếp, muốn viết vài tờ trước khi ngủ.
Mặc dù từ nhỏ cô sinh hoạt ở quân doanh, song trước kia, Khương Tổ Vọng luôn ôm suy nghĩ sau này con gái lớn lên có thể quay về cho nên cũng không vì cô đang ở quân doanh mà bỏ mặc không quan tâm. Ngoài việc an bài Cung mã sư phụ dạy khát vọng học võ công của chính cô, cũng không bỏ qua kinh thư, Khương Tổ Vọng cho trưởng sử có xuất thân từ tiến sĩ Ngũ Kinh dạy. Cô thiên tư thông minh, kế thừa thiên phú quân sự của Khương Tổ Vọng, học võ học binh pháp vô cùng có linh khí, có thể suy một ra ba, song chữ của cô, nói thật, từ nhỏ đến lớn, vẫn viết chẳng ra sao cả.
Đây là việc cần hao tốn thời gian đổi lấy. Cô không đủ thời gian và hứng thú để chia cho việc luyện chữ, cho nên nhiều năm qua, cũng chỉ loe ngoe quẹt qua phủi lại trong thời gian rảnh rỗi ngồi không trong quân thôi. Trước kia không quan trọng, nhưng mấy năm gần đây, với chức vị ngày càng cao trong quân, văn thư qua tay cô ngày càng nhiều, lòng hiếu thắng vĩnh viễn không chịu thua của cô cũng bắt đầu thúc đẩy cô coi trọng chữ của mình hơn.
Không biết sao chức vị cao cũng cùng ý nghĩa với quân vụ bận rộn, càng không có thời gian chừa cho cô luyện. Vừa vặn bây giờ, ăn no rảnh rỗi, không còn gì bằng để làm.
Chữ viết của cô thì chẳng ra hồn, song vẫn có mấy phần biết thưởng thức, trưởng sử từng dạy cô đọc sách là một tay viết thư pháp đẹp, dạy dỗ cô xong, liền chuốc lấy danh nói thì hay làm thì dở.
Phồn Chỉ viện dùng làm tân phòng này, khắp nơi đều có mùi chỗ mới, thư phòng cũng vậy. Có lẽ mới sửa soạn, sách cũng rất mới, nhưng trái lại chủng loại đầy đủ, cũng có thiếp cô muốn.
Cô nhìn trúng một bức chữ khắc mẫu, xem nội dung giống như là một bia khắc về một vị quan viên đức cao vọng trọng qua đời, không có kí tên, nhưng không biết sao, chữ như dùng thiết họa ngân câu, thế bút phiêu dật, càng xem càng thích, thế là lấy mang về tẩm đường, đốt nến trên bàn sáng rực, hết sức chuyên chú tập viết theo mẫu. Đã lâu không cầm bút, xúc cảm thô ráp, nắm cán bút ba tấc này gian nan hơn cầm đao không biết bao nhiêu.
Chậm rãi viết hai trang, khó khăn lắm mới hơi hơi có phần vào đề, tự thấy chữ viết cũng có vẻ không tệ, hơi hơi hài lòng, đang thưởng thức, chợt nghe có người gõ cửa bên ngoài.
Cô tưởng thị nữ muốn tới hỏi mình ăn khuya, hô: "Không đói, không cần chuẩn bị ăn khuya…"
Tiếng gõ cửa ngừng lại, nhưng rất nhanh, lại vang lên.
"Là ta." Một giọng nam tử truyền vào trong tai.
Khương Hàm Nguyên dừng lại, quay mặt nhìn ra cửa, hơi cảm thấy mất hứng, tâm tình một lát trước mất sạch.
Là y?
Sao đột nhiên y lại về? Không phải nói rõ sắp đại triều nghị, tối nay muốn qua đêm trong hoàng cung à?
Cô đành đứng dậy, mắt nhìn bàn, quay lại thu dọn mớ tự thiếp cực nhanh, cầm sách khác đè lên rồi mới đi mở cửa.
Thúc Thận Huy vào phòng, đóng cửa, chậm rãi xoay qua.
Khương Hàm Nguyên cũng không hỏi sao đột nhiên y quay về, chỉ hơi gật đầu, nói ta đi ngủ, rồi định đi đến giường mỹ nhân, lại nghe y gọi giật: "Khương thị!"
Khương Hàm Nguyên dừng lại, ngó qua.
Y bước tới cô mấy bước, nhưng lại thoáng do dự, dừng lại. "Vừa rồi ta vào đến, nghe Trương Bảo nói, hôm nay tất cả thư, nàng đã đưa xong?" Y nói, giọng bắt chuyện.
Khương Hàm Nguyên vâng.
"Thật sự vất vả cho nàng. Quân tốt trong Thanh Mộc doanh chắc hẳn hết sức ủng hộ nàng."
"Điện hạ có gì muốn nói, cứ nói thẳng là được." Y không cần nhìn trái nhìn phải mà nói, chụp mũ cao cho cô.
Y ho một tiếng, "Là vầy… Mấy hôm tới là thọ thần của Hiền vương Lão Vương phi, đến chừng đó, Hiền Vương phủ sẽ tổ chức thọ yến chúc mừng cho Lão Vương phi. Ta biết nàng không thích xã giao, quan hệ khác không đi cũng được, song Hiền vương là Hoàng bá phụ, Lão Vương phi cũng luôn thân thiết, cho nên đến lúc đó nếu nàng có thể đi, tốt nhất hãy đi một chuyến."
"Hiểu rồi." Khương Hàm Nguyên đáp, "Đến chừng đó ta sẽ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!