ường đường là Trường Ninh tướng quân, sao ngây ngốc ra thế!
Ban tối khi Khương Hàm Nguyên về phủ bảo Trang thị mình mệt, không cần gọi Nhiếp Chính Vương cố ý quay về cũng không hẳn là lấy cớ. Ghé hết phố lớn ngõ nhỏ Trường An, nghe Trương Bảo ồn ào không ngừng ở bên tai, nói này nói nọ, mới nửa ngày vừa dài và mệt như trong đi đường dài trong quân doanh, cộng thêm ngả lên giường êm phòng ấm, nói thật, hơn xa chỗ ngủ mấy mươi năm qua của cô ở quân doanh, giấc ngủ ập đến rất nhanh.
Nhưng cho dù là chỗ tốt, vẫn là chỗ lạ, cô vẫn ngủ không sâu. Vừa rồi bàn tay Thúc Thận Huy vừa tới gần, cô theo thói quen choàng tỉnh. Đợi tắt đèn, người bên gối nằm xuống rồi, bên tai dù vắng lặng, đến tiếng hít thở của y cũng như mất tăm, song vừa ngủ một giấc, trong phút chốc khó mà ngủ lại, nằm một lát, trở mình.
Như hưởng ứng cô xoay mình, trong bóng tối, bên tai cô bỗng nghe tiếng của nam tử như bắt chuyện: "Trương Bảo bảo ban ngày nàng đi mấy hộ nhà tướng sĩ. Nếu chỉ đưa tin chuyển giúp đồ, cũng không cần nàng phải tự thân phí sức đi làm. Phần còn lại, ngày mai nàng để ta, ta gọi người thay nàng đưa đi từng nơi. Nàng có thể yên tâm, nhất định ổn thỏa, sẽ không có sai sót."
Khương Hàm Nguyên nhắm mắt đáp: "Đa tạ ý tốt, cứ để tự ta đi thôi."
"Sao thế?"
Cô vốn không muốn trả lời, nhưng cảm giác có lẽ y không muốn dừng câu chuyện, đang chờ mình, hơi chần chừ rồi đáp: "Lính trong quân doanh đếm sơ đã lên con số hàng vạn, phần lớn đã định sẵn là người vô danh, trên danh sách chỉ là một tiểu tốt. Song đối với cha mẹ vợ con trong nhà mà nói, bọn họ lại là con ruột là cha ruột, không thể thay thế. Nhiều năm không gặp, chắc hẳn nhớ mong, ta đi, còn có thể giải đáp chút ít nghi vấn, nhẹ bớt lòng người nhà."
Một khi tòng quân, khó khăn lắm mới có cơ hội về nhà, có khi rất nhiều người chôn xương nơi chiến trường, vĩnh viễn không về. Điểm này, hẳn y không thể không hiểu hơn. Có điều, những người như y chân đạp chỗ cao, nào nhìn thấy những điều ấy. Trong mắt họ, binh sĩ ở tầng dưới cùng cũng như những ký hiệu, giá trị bản thân có khi còn không bằng một thớt chiến mã, càng không thể nào giống như cô một biên tướng cùng sĩ tốt sớm chiều, cảm động lây.
"Ta biết xưa nay Khương đại tướng quân thương lính như con, nhưng lấy tàn sát dừng tàn sát, lấy chiến dừng chiến, đạo lý này, ông ấy còn rõ ràng hơn bất kì ai trên đời này."
Sau một hồi trầm tư, cô nghe y trầm giọng đáp vậy.
"Không có thủ đoạn kim cang, lấy đâu mà nghi ngờ tâm địa Bồ Tát, ý điện hạ là vậy, đúng không. Yên tâm, cha và ta, đều hiểu cả."
Khương Hàm Nguyên vẫn đóng mắt đáp lời, lại cảm giác như người đàn ông bên gối xoay mặt qua nhìn mình, nhẹ ừm bày tỏ chút tán dương.
"Không sai, ý ta chính là thế. Nếu ngày đó phụ hoàng không có thủ đoạn sét đánh thống nhất Cửu Châu, nay đất Trung Nguyên ta chắc chắn vẫn còn chinh phạt lẫn nhau, chiến loạn không ngừng, dân thường muốn có một mảnh đất yên ổn nhất e là khó như lên trời. Nay Cửu Châu ổn định, thu phục đất mất cũng như tên đã trên dây, thành thế giương cung chờ bắn. May thay chiến sĩ biên cương ta cũng theo gương chủ tướng như cha con nàng, chiến tướng Đại Ngụy mà giống cha con nàng, lo gì chuyện lớn không thành."
"Không dám nhận. Chuyện lớn muốn thành, tuyệt đối không phải chỉ chiến tướng biết chuyện nhà binh là được."
"Tuy là nói vậy, nhưng nếu so sánh chiến tranh với bánh xe khổng lồ, thì chủ tướng như buồm lớn, nếu không có buồm đầy đủ sức kéo, làm sao bánh xe khổng lồ có thể theo gió vượt sóng. Cho nên, từ xưa mới có câu ngàn vàng dễ kiếm tướng hiền khó cầu!"
Khương Hàm Nguyên vốn chẳng muốn nói nhiều với y, song bị ép theo, cũng đáp lại vài câu, giữa từng câu, có thể là do trò chuyện dần cởi mở, Khương Hàm Nguyên cảm thấy y tự nhiên hơn hẳn so với lúc vừa lên giường.
"Khương thị, cha nàng, chính là buồm lớn của Đại Ngụy ta, như Bạch Khởi Vương Tiễn nhà Tần, Liêm Pha Lý Mục triều Triệu, Hoắc Vệ đời Hán. Với nỗ lực của cha con nàng, tương lai nếu công thành, chắc chắn được ghi vào sử sách, công lao không kém các tướng thần chiến đấu thống nhất của phụ hoàng năm xưa." Y còn nói thêm.
Cô cũng chẳng trả lời đoạn văn vẻ giống như lời các tướng quân thường khích lệ binh lính trước trận bán mạng phấn chiến. Nói khó nghe chút, như chất thêm một túi lúa mạch lên người con la cõng nặng trước mắt.
Cô thật sự cực kỳ quen thuộc.
Nhưng im lặng của cô cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm tình của y ngay phút này. Dường như y đang cơn hào hứng, lại mở miệng, "Nhiều năm trước ta từng đi Tây Hình Nhạn Môn, dừng lại đó một thời gian. Khi đó Thanh Mộc Tắc còn nằm trong tay người Địch. Còn nhớ ta từng lên cao, quan sát địa thế đối diện và hướng phân bố quân phòng."
Y như nhắm mắt nhớ lại những gì ngày đó đã thấy.
"Khương thị!"
Cô lại cảm thấy đột nhiên y xoay mặt sang mình, gọi mình, hẳn đã nghĩ tới điều gì.
"Nàng ở biên cương nhiều năm, chắc hẳn quen thuộc địa lý núi sông một vùng. Chỗ của ta có một bức dư đồ, trên ấy dĩ nhiên miêu tả kỹ càng, chỗ mấu chốt hiểm trở của núi non sông ngòi, ghi rõ từng chỗ một, song dù sao cũng là dư đồ mấy mươi năm, sông núi thay đổi, sức người đổi thay, bức vẽ so với vùng đất thực tế có chỗ khác biệt. Hay nàng đi theo ta, xem xem trên bản đồ phải chăng có chỗ sai sót không hợp với những gì nàng biết, nàng chỉ cho ta."
Cuối cùng Khương Hàm Nguyên hết cách nhắm mắt. Cô mở mắt, mượn ánh đèn đêm mông lung nhìn sang hình dáng người bên gối được bóng đêm phác hoạ ra.
Y dùng khuỷu tay chống lên nửa người, đang cúi nhìn mình, bóng y ngả xuống đầu cô.
"Bây giờ?" Khương Hàm Nguyên hơi ngẩn ra.
"Đúng! Ngay lập tức!" lời vừa buông, y xoay người một cái đã xuống đất, bước nhanh đến trước bàn nhanh nhẹn lên đèn.
Trong phòng lại sáng lên. Y cũng chẳng quay đầu, tự đi mặc y phục. Hai ba lượt mặc xong, lúc thắt đai lưng, quay lại ngó cô, thấy cô còn nằm bất động, nhíu mày: "Nàng còn không đi?"
Vừa nói, y đã cuốn y phục cô ném cả lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!