uối cùng Trang thị cũng đợi đến Nhiếp Chính Vương về, hầu ăn sáng.
Bà là người hầu cận Trang thái phi, mấy năm qua đều theo Thái phi ở Tiền Đường cạnh hồ Tây Tử, vừa về Trường An không lâu, Thúc Thận Huy bảo bà không cần theo hầu.
Lần này Trang thị hồi kinh, từ trong miệng Trương Bảo biết được, từ dạo Kỳ vương nhiếp chính, không mấy bữa ăn sáng ở vương phủ cho đàng hoàng, gần như đều là ăn đại mấy miếng rồi đi, nghe đau lòng không thôi, có thể có cơ hội hầu y dùng bữa sáng, sao chịu rời đi, cười nói: "Cứ để tôi. Điện hạ ngồi đi."
Thúc Thận Huy rửa tay chỗ thị nữ dâng nước, như thuận miệng hỏi: "Vương phi dùng bữa rồi à?"
"Mới dùng qua."
Y chầm chậm thở phào, rửa lau tay xong, nhìn đồ ăn bày đầy bàn trước mặt, suy nghĩ một chút, mỉm cười nhìn Trang thị nói: "Triều đình đề cao tiết kiệm, ta nên đi trước bá quan. Hôm nay Vương phi mới về, ma ma cân nhắc chu đáo, nên là như vậy, có điều, về sau không cần thế này, cô ấy cũng không phải loại người phô trương hào nhoáng." Lại liếc qua tẩm đường, "Nếu ta có ở trong phủ, không cần ngó ta, ma ma cứ cho người làm món hợp khẩu vị cô ấy, ta theo."
Trang thị cười đáp vâng, chợt nhớ một việc, chần chừ một lúc, lại thấp giọng nói, "Điện hạ, sáng nay tôi chuẩn bị món vịt rim mật, theo tôi thấy có chỗ hợp khẩu vị của Vương phi…"
Bà ngừng đoạn.
Sở dĩ Trang thị kể lại mỗi món này, là vì lúc bà giới thiệu cho nữ tướng quân đã đơn giản bớt, cùng lắm chỉ nghe phong nhã hơn so với món bình thường mấy phần thôi, chứ thực tế rất không đơn giản. Thịt chỉ lấy thịt ức mềm của vịt trắng ba tháng tuổi, mà vịt cũng không phải vịt thường, từ lúc ấp nở, chỉ nuôi bằng gạo thơm và rau nhút non, uống nước suối ngọt. Gạo thơm suối ngọt thì cũng thôi, không phải không thể được, song rau nhút non chỉ sống ở mỗi phương nam.
Cho nên món ăn từ cố cung của Ngô Việt Trang thái phi đến Trường An, giá trị vốn tăng gấp mười còn chưa có được.
Trước kia, vì Trang thái phi, để làm món này, Võ Đế còn lệnh cho chuyên gia tiến cống từ phương nam, sau Thái phi nói quá mức phí phạm xa xỉ, không còn dùng món này, song lại truyền ra ngoài cung, hào môn phú hộ Trường An tranh nhau bắt chước, yến khách dùng món ăn làm vinh, để đạt tiếng thuần khiết, không tiếc vung tiền như rác. Có cầu liền có cung, giới mua bán ở Trường An chuyên hầu các quý nhân nhà giàu dĩ nhiên liền có người đánh mảng này, chuyên cấp vịt trắng.
Hiện giờ phương nam cũng chưa vào xuân, chưa có rau nhút, Trường An bèn lấy rau cải non trồng trong phòng ấm thay rau nhút non nuôi vịt, gắng đạt tới chất lượng thịt gần với vị vốn có nhất. Song cho dù là đổi sang dùng thức ăn bản địa non nuôi vịt, giá vẫn rất cao, hơn nữa vì cung không đủ cầu, một con năm mươi lượng bạc, là chi phí sinh hoạt một hai năm của nhà nghèo có thể chống đỡ ở Trường An.
Sáng nay làm món này, Trang thị cảm thấy rất hợp khẩu vị nữ tướng quân, nghe Nhiếp Chính Vương nói, mới đề một câu.
Bà nói xong, thấy Nhiếp Chính Vương lướt mắt qua bàn ăn, không thấy vịt rim, hơi khựng lại, đã rõ ràng, lại ngó qua tẩm đường, quay mặt lại.
"Nàng ấy đã thích, dì cứ bảo người làm là được."
"Vâng." Trang thị cười đáp.
Thúc Thận Huy lại ngó sắc trời bên ngoài, ăn ít món, đứng dậy vội về bước đến tẩm đường.
Khương Hàm Nguyên đã mặc xong lễ phục hôm nay đi bái tông miếu, thấy y bước vào, nhẹ gật đầu với mình, liền dời mắt, biết y không muốn nhìn mình, thức thời bước ra ngoài trước, đứng trước thềm ngoài cửa tẩm đường, ngắm tuyết trong đình viện. Một lát sau, sau lưng có tiếng bước chân.
Y cũng đã ra đến. Thuần y màu hồng nhạt, đai lưng màu đen, từ đầu đến chân cả người trang trọng, thần thái bắt mắt phong độ không cần phải nói, nét mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.
Lúc ngang qua cô, y thoáng dừng bước, "Đi theo ta", rồi tiếp tục đi tới, mắt nhìn phía trước, cùng người vừa mỉm cười lần đầu đối mặt với cô đêm qua, thật giống hai người.
Thật ra trái lại y thế này Khương Hàm Nguyên thấy thoải mái hơn nhiều. Cô nào không biết, bắt đầu từ nụ cười đầu tiên của người đàn ông này khi đưa tay đón mình hạ xuống địch xa, tất cả đều cười ngoài mặt.
Cô rất chắc chắn. Bởi vì cô đã từng thấy nụ cười của vị An Nhạc Vương mười bảy tuổi. Khi thiếu niên ấy cười, trong mắt như lấp lánh ánh sáng. Còn nhớ lúc ấy, y ngồi trên lưng ngựa, hơi cúi đầu, cười nhìn về phía cô đang đứng bên hông ngựa, thoảng như trong đôi mắt y, cô nhìn thấy ảnh của chính mình.
Một Khương Hàm Nguyên tuổi mười ba tuổi tâm linh sinh ra nơi hoang dã cằn cỗi, có lẽ chính là bị ánh lấp lánh trong đôi mắt kia mà thay đổi, nhớ mãi thật lâu, đến nay vẫn chưa quên.
Tuyệt không phải nụ cười bây giờ của người này, dẫu trên mặt nhoẻn cười, vui vẻ ôn hòa, nhưng đáy mắt y, không hề gợn sóng.
Thật chẳng gì bằng. Bên ngoài y thế nào, không liên quan đến cô, đối với cô, nếu y không muốn cười, rất không cần phải cười.
Cô yên lặng đi theo, cùng ra khỏi Vương phủ, leo thẳng lên lễ xa dừng ở ngoài cổng, trước sau nghi trượng, hộ vệ theo sát, xuất phát đi hoàng cung.
ở trong xe, hai người sóng vai ngồi, y vẫn vẻ nghiêm túc ngồi thẳng thớm, cô cũng chẳng chủ động bắt chuyện, cả đường không nói, đến tông miếu ở phía đông nam lối vào hoàng cung.
Lễ quan và tùy chúng đều đã vào chỗ đợi, trong bầu không khí trang trọng nghiêm túc, Khương Hàm Nguyên sóng bước bên nam tử vào miếu, giày vò một bận. Lúc ra ngoài sáng nay, sắc trời mới sáng, đến phút cuối kết thúc, đã sau một canh giờ, mặt trời đỏ cao chiếu, nhưng vẫn chưa xong việc, còn phải vào trong cung một chuyến.
Với ngôi vị của Thúc Thận Huy, Khương Hàm Nguyên ở trước mặt Lan Thái hậu cũng chỉ cần bán lễ, vả lại ngang hàng, vào cung cũng không phải cố ý cận bái* Thiếu đế hay là Lan Thái hậu, cũng không có quy chế này.
(*) yết kiến, triều kiến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!