ừng nói bậy bạ
Thiếu đế bỗng quay đầu, mắt lóe tia dữ tợn, đùng đùng bước đến trước mặt Thúc Thận Huy, "Tam hoàng thúc, đám giặc Thanh Châu người chết khỉ tán, dẫu còn dư nghiệt song e là không dám duỗi dài tay dám đến Trường An như thế. Không phải ta thù dai, nhưng hẳn là việc này do con cháu Cao vương làm! Ngoài mặt thành thành thật thật, sau lưng lại ra tay với Tam hoàng thúc!
May mà đêm nay Tam hoàng thúc không có gì, nếu nhỡ có điều không hay, chúng liền có thể tụ tập dư đảng, đục nước béo cò, đến chừng ấy thật không biết thế nào nữa!"
"Bọn chúng vì để cúng tế lão già thắt cổ, tự mình muốn chết! Đừng chậm trễ nữa! Bắt hết đi! Tra hỏi kỹ càng, chỉ cần hỏi tới nơi là có thể tra ra chứng cớ…"
Cậu là người tính tình cực đoan, trí nhớ vô cùng dai, xấu ở chỗ có thù tất báo. Đang nổi cơn hăng máu, Lưu Hướng hiện thân dừng ở ngoài đường môn, nhìn quanh vào trong.
Thúc Thận Huy trông thấy, ra hiệu ông bước vào. Lưu Hướng vội vàng đi vào.
"Chuyện gì?"
Lưu Hướng hành lễ với cả hai: "Bệ hạ! Nhiếp Chính Vương điện hạ! Mới vừa nhận được tin, Linh Thọ quận vương đột nhiên phát điên ạ."
Thiếu đế "Hở" lên, há hốc miệng to đến mức có thể nhét cả quả trứng.
"Cái gì, phát điên?" Cặp mắt cậu trợn to, quái lạ mà bật thốt.
Lưu Hướng gật đầu: "Bẩm bệ hạ, nghe nói là điên rồi ạ."
Đàn bà chốn hậu viện của Cao vương đông đảo, song nối dòng thì lại đơn bạc, nghe nói vì bị thương xưa kia có tổn hại, và cả chuyện xấu ngầm, nên chỉ có mỗi một mụn con trai thành niên, chính là Linh Thọ quận vương.
Thúc Thận Huy nhìn ông: "Xảy ra chuyện gì?"
Lưu Hướng bèn bẩm mấy tin vừa nhận được. Đêm nay khi phía Linh Thọ quận vương biết tin Nhiếp Chính Vương gặp chuyện, hai mắt đăm đăm, mất hồn mất vía, tự nhốt mình trong phòng, người nhà cảm thấy không đúng, xông vào bèn phát hiện ông ta đã treo cổ lên xà nhà. Tháo được xuống, cứu được người, có điều lúc tỉnh lại, nói năng loạn xạ, thấy đúng là đã điên loạn mất tâm trí.
Thiếu đế kinh ngạc xong, hừ lạnh, "Ta thấy là có tật giật mình, cố ý giả điên giả ngốc, muốn thoát tội ấy?"
Lưu Hướng cúi đầu: "Vi thần không dám khẳng định."
Tin tức này thật ngoài ý muốn, lúc ông vừa nghe thủ hạ báo cũng thấy không thể tưởng tượng. Nhưng nghĩ lại, dường như cũng có manh mối.
Sau cái chết bất đắc kỳ tử của Cao vương, theo mật thám quan sát cho biết, Linh Thọ quận vương đóng cửa từ chối tiếp khách, đến nay chưa từng bước chân ra khỏi cửa. Nghe nói hoảng sợ không chịu nổi, ngày đêm không yên giấc, hễ nghe ngoài cửa có tiếng giống như khóa sắt vòng khoen thì rụng rời, run rẩy. Tháng trước ngã bệnh, thái y xem bệnh nhiều lần song mãi không thấy khởi sắc.
Đêm nay đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu y không phải bị Thiếu đế nói trúng, giả ngây giả dại muốn thoát tội, thì chỉ có thể là sợ hãi quá độ, tâm trí mơ hồ thật sự.
"Tam hoàng thúc! Chắc hẳn là ổng giả điên! Còn con trai ông ta nữa! Không phải rất càn rỡ sao, đến cống phẩm đưa vào cung còn cản được! Đêm nay ngài gặp chuyện, nhất định bọn chúng không tránh khỏi có liên quan!"
Thiếu đế quay sang Lưu Hướng: "Đi! Lập tức bắt cha con chúng, để trẫm xem ông ấy vờ điên thế nào!"
Lưu Hướng dạ trong miệng, còn mắt trộm ngó Nhiếp Chính Vương.
Thúc Thận Huy trầm ngâm, "Bệ hạ, không cần phải vội, cho là thật sự có liên quan thì người cũng chạy không thoát. Nếu người đã không ổn, ngại gì không gọi thái y đi xem một lần, xem đến cùng tình huống thế nào rồi bàn cũng không muộn."
Thiếu đế có vẻ không cam lòng song cũng nghe lời, "Thôi được, vậy cứ nghe Tam hoàng thúc, ta xem ông ta có thể giả bộ đến khi nào!"
Lưu Hướng được lời, đang định ra ngoài xử lý, chợt nghe Nhiếp Chính Vương gọi giật.
"Ông cho người truyền lời đến Lan Vinh, bảo ông ấy dẫn thái y sang, bảo là bệ hạ quan tâm, qua đấy, xem đến cùng là thế nào."
Lan Vinh là anh trai của Lan Thái hậu, cậu của Thiếu đế, vừa được đề bạt lên giữ chức chưởng Địa môn ti không lâu, cùng với Trần Luân xem như là phụ tá đắc lực của Nhiếp Chính Vương.
Mà luận bối phận của quận vương, là chú của Thiếu đế.
Cho Lan Vinh đi thăm bệnh, không còn ai tốt hơn.
Thiếu đế vui vẻ nói: "Đúng đúng đúng! Đúng là Tam hoàng thúc nghĩ chu đáo, an bài tốt lắm! Cữu cữu kiến thức rộng rãi, chắc chắn sẽ không để ông ta hồ đồ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!