ếu ngài ấy ăn Nhiếp Chính Vương, nếu thật là vậy thì…
Hai tháng sau, tháng giêng năm Thiên Hòa thứ hai vừa hết. Cái lạnh mùa xuân chưa giảm, tuyết đầy đường Trường An.
Ngày đại sự khiến cho bá tánh kinh thành nói say sưa cuối cùng đã đến.
Hôm nay, đương kim Nhiếp Chính Vương Kỳ Vương, sắp rước con gái An Bắc Đô hộ đại tướng quân Khương Tổ Vọng làm dâu, Trường Ninh tướng quân Khương Hàm Nguyên.
Liên quan đến Khương nữ, ở kinh thành năm xưa chẳng ai biết đến. Vào ba năm trước, ở quận Nhạn Môn thuận theo triều đình một trận chiến đại thắng lấy được Thanh Mộc Nguyên, tên cô mới được người biết đến.
Nghe nói lúc ấy, vì không muốn đánh một trận ấy, chiến tướng dưới trướng Khương Tổ Vọng không đồng ý kiến. Dưới ảnh hưởng đường hướng chiến lược trường kỳ lấy phòng ngự làm chủ của triều đình, hiển nhiên các tướng cũng lấy bảo đảm phòng thủ chiếm đa số, cô ấy lại như con nghé non mới sinh, là một trong số thuộc phe chủ chiến số lượng không nhiều ngày đó, cho rằng đã chuẩn bị đầy đủ, có thể đánh.
Cuối cùng cô chờ quân lệnh trạng lập xuống, dẫn một đội quân cảm tử tiền bộ ba trăm người, đêm ra Tây Hình quan, phát động tập kích, thành công xé rách tuyến phòng thủ của người Địch, theo đó đội quân tràn lên, giành đại thắng, đoạt lại tắc điểm trọng yếu, cắt đứt hai bên phòng tuyến nối liền, sau đó thành lập Thanh Mộc tắc, cô lãnh binh thường trú. Chính sau trận đó, tên tuổi cô chấn động lớn trong quân, không ai không biết, hai năm gần đây, hoàng tử nước Địch Nam Vương Sí Thư đã từng mấy lần phái binh định đoạt lại Thanh Mộc tắc, đều không thể toại nguyện.
Thực ra từ xưa đến nay, hiếm có nữ tử tòng quân, người xuất chúng như thế càng là phượng mao lân giác, nên khi chiến báo về đến kinh thành đã gây tiếng vang lớn. Lúc ấy Minh Đế còn tại vị cố ý hạ chỉ, phong hào Trường Ninh, khen thưởng riêng. Sau khi nổi danh, có lẽ vì cô thân gái, lại phách liệt trên chiến trường như thế, thế là thêm mắm dặm muối, tin đồn các thứ liên quan đến đứa con gái của sói chuyển thế đêm trăng hóa thân nghe mà kinh sợ, cũng càng đồn càng thật.
Có điều qua một quãng, dần dần cũng đã bị người quên lãng, mãi đến gần đây, vì hôn sự này, cô mới lại trở thành nhân vật được trên dưới kinh thành chú ý nhất, "thân cao tám thước", "eo rộng mười vi*", "tiếng như kinh lôi", "hổ đầu thái tuế", còn thiếu miệng có thể phun lửa, ngày đi tám trăm dặm, phải nói người trên phố nói đến nước bọt tung bay, cứ như chính mình tận mắt thấy, về phần "sói cái hóa thân" "trăng tròn khát máu" kia, không cần nói, đồn đến phụ nữ trẻ em còn biết.
(*) vòng tay: độ dài của vòng khép kín hai ngón tay cái với hai ngón tay trỏ nối giáp nhau
Người người đều hiếu kì vô vàn, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay. Nghe nói, nhóm của nữ tướng quân đêm qua đã tới bờ sông Vị Kiều ở cửa Bắc quang môn, ở đó có khu dịch xá, mấy ngày trước đã dẹp người không có phận sự, vẩy nước rửa đường, dựng lều xung quanh cho lễ rước dâu.
Dầu hôm nay đường cấm, Thiên môn ti Địa môn ti và cấm vệ các doanh đều điều động người ngựa, ven đường cứ mấy chục bước một người, song vẫn không ngăn được bước chân người nhiều chuyện. Kẻ rảnh rỗi không ngại đường xa, xôn xao ra khỏi thành chạy đến Vị Kiều, về phần trong thành, trên con đường lớn thông đến phủ Nhiếp Chính Vương và vùng gần Vương phủ sớm đã chật ních nam nữ già trẻ, đợi chờ Nhiếp Chính Vương rước nữ tướng quân, cảnh náo nhiệt còn muốn bằng tiết Nguyên tiêu.
Khương Hàm Nguyên một mình ở dịch xá, một thân mặc áo cưới, đứng trước cửa sổ.
Xa xa ngoài cửa sổ bóng cầu vồng ẩn hiện, đó là Vị Kiều, bắc qua hai bờ nam bắc sông Vị Thủy, là con đường chính từ Trường An thông đến rất nhiều châu quận Vị Tây Vị Bắc. Trăm ngàn năm qua, muốn đi về phía tây, hay bắc, hoặc từ vùng ngoài xa xôi xông tới điện hoàng kim, tử mạch chốn hồng trần chính là nơi này, Trường An khách đến đến đi đi. Người thất ý thì uống rượu ly biệt, kẻ đắc ý thì vó ngựa phóng nhanh, ngày qua ngày diễn ra trên cây cầu cổ xưa trên sông Vị Thủy, quanh đi quẩn lại, như nước sông dưới chân cầu, vĩnh viễn không dứt.
Hoàng hôn dần dày đặc, tuyết đọng trên cành liễu rủ nơi đầu cầu, ngọn đèn lồng thứ nhất đặc biệt treo lên cho hôm nay chợt sáng. Tiếp đến, ngọn thứ hai, ngọn thứ ba… như muốn đan nhau lọt vào trong mắt, theo thứ tự đèn đầy cầu sáng lên, từng ngọn từng ngọn đỏ rực, như từng con mắt khổng lồ màu đỏ, trôi giữa màu tuyết nhàn nhạt trên không sông Vị Thủy, từ từ phiêu giạt.
Nghe tiếng gõ cửa bên tai. Là thị lang Hà Thông tự mình đến mời, bảo địch xa* rước dâu Nhiếp Chính Vương đã đến, đang chờ bên ngoài.
(*) xe dùng lông trĩ trang trí dùng cho hậu phi cổ đại.
Cô đã biết. Một chốc trước, tai đã nghe tiếng nhạc lễ chuông vang trang nghiêm mà hòa nhã.
"Tránh ra tránh ra!"
Xa xa người rảnh rỗi Trường An chen nhau đứng ở chỗ cao ngóng nhìn xôn xao.
Hoàng hôn mờ ảo, sắc đỏ đầy trời. Hai người hầu dẫn đường phía trước cầm quạt lông trĩ vàng, nghiêng giao nhau, che chắn Khương nữ, nhưng một khắc ngắn ngủi khi người bước ra lều lọng đó, thoảng như vẫn có thể nheo mắt nhìn đại khái.
Dáng vẻ dường như cũng giống một cô gái bình thường, chẳng thấy bóng hình kim cang thân cao tám thước eo mười vòng tay trong truyền thuyết. Đám người lại hỗn loạn, thất vọng có, kinh ngạc có, hoài nghi có, tiếng kinh ngạc ôi chao liên tiếp.
Địch xa đón cô đã dừng ngoài cửa. Thân xe rộng, vàng bạc trang trí trước sau, vải đỏ phủ trên nóc xe, thêu đầy hoa văn vân địch bằng chỉ vàng, đến cả trên vành bánh xe cao lớn, cũng sơn bằng mực đỏ, ánh lửa trượng chiếu rọi chung quanh, vàng son lộng lẫy.
Khương Hàm Nguyên leo lên xe hoa. Trong tiếng tán dương, màn xe phủ xuống. Đại đội nghi trượng* trước dẫn sau theo, trước xe một người mặc truy y** vào chỗ, vung roi, một hàng tuấn mã phía trước khoác lên kim lạc ngọc bí*** liền lên vó, xe lăn tăn tiến lên.
(*) vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá; gồm có: tàn, lọng, cờ, quạt, binh khí.
(**) triều phục cổ đại, dùng màu đen trắng.
(***) bộ hàm thiếc dây cương khảm vàng ngọc.
Trời tối hẳn, một vầng trăng tròn sáng như khay bạc treo lên trên bầu trời đêm Trường An.
Địch xa xuyên cổng thành mà vào, tiếng vui cười trộn lẫn gọi nhau, tiếng huyên náo chợt phóng đại như sóng lớn đánh từ bốn phương tám hướng tới, hoàn toàn đánh chìm mọi người. Phố xá Trường An, vốn đã nhà nhà thắp đèn, đêm nay càng thêm huy hoàng rực rỡ, lửa trượng chiếu sáng nửa thành, cướp đi ánh trăng, đỏ thấu tuyết đọng. Ánh sáng kia thấm qua màn gấm phủ ngoài xe, khiến trong xe mơ hồ, con người như trôi giữa cảnh trong mơ hư ảo.
Bánh xe không nhanh không chậm lăn qua khe hở những viên đá lát đường, hơi xóc nảy. Từ khi Khương Hàm Nguyên lên xe đã thấy hơi rã rời, dựa vào nhắm mắt, bỗng, xen lẫn tiếng la liên hồi "Thiên tuế vĩnh an", hai bên đường phía trước lại hô lên như sấm. Ấy là dân chúng vì phong thái của vị Nhiếp Chính Vương đang cưỡi ngựa giữa đường, tự phát reo hò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!