Chương 123: (Vô Đề)

Thiên Hòa năm thứ bảy.

Hôm ấy, một toán người ngựa bình thường tầm mười người xếp hàng dưới cổng thành Trường An nguy nga mà sâu thẳm kia ra ngoài, chạy về phương Nam.

Đây là toán người hộ tống quan viên qua lại. Viên quan và tùy tùng mặc thường phục tiện để cỡi ngựa, ở trong thành Trường An khắp nơi là sắc tử kim, nên không hề lộ vẻ đáng chú ý. Nhưng nếu để ý, sẽ phát hiện, cặp mắt người này sáng rực, khuôn mặt bình tĩnh như nham thạch, nom uy nghiêm không ai dám khinh thường.

Người sắp đi nhậm chức này, chính là Trần Hành.

Trận chiến phương Bắc kia đã qua bốn năm, vợ chồng Kỳ Vương đóng tại U Châu, Bắc cảnh yên ổn. Hoàng đế thiếu niên năm ấy, bây giờ cũng tròn mười tám. Tự chấp chính mấy năm, đối nội chăm lo quản lý, tỉnh lược tội hình giảm đi thuế má, triều chính có kỷ cương, về đối ngoại, sau khi trừ ngoại hoạn lớn nhất là Bắc Địch, quốc uy lan xa, bốn bể đến chầu. Đế vương trẻ tuổi, uy vọng vang xa…

- phần tiếp theo có đề cập đến "phiên vương phía Nam"; không chữ nào liên quan đến nước nhà, nhưng bản thân mình không thích những đoạn nhạy cảm, vả lại cũng dông dài không mấy quan trọng nên mình cắt đi phần này trong bản edit, đại khái là Trần Hành sau trận Bắc Địch từ quan xong giờ lại được triệu hồi xuôi Nam làm Thích sứ, gặp Cao Thanh Nguyên ^^—

Cao Thanh Nguyên không dám quấy rầy quá lâu, ngồi chốc lát bèn cáo từ, trước khi đi nói: "Hạ quan có cơ hội mở ra hoài bão ngày hôm nay, tất cả là nhờ Kỳ Vương cất nhắc, năm đó gặp được một lần, không còn cơ hội bái tạ, vẫn canh cánh trong lòng. Tuy Mẫu phi của ngài ở Tiền đường, nhưng vẫn luôn giấu mặt, không gặp người ngoài, hạ quan cũng không dám quấy rầy.

Nghe nói giao tình giữa Thứ sử và Kỳ Vương không cạn, nếu mai này Thứ sử gặp được Kỳ Vương, xin thay mặt hạ quan chuyển lời thăm hỏi sức khỏe."

Ngôn từ ông tha thiết, Trần Hành nhận lời, ông mừng rỡ, bái tạ thật sâu. Tiễn Cao Thanh Nguyên xong, Trần Hành một mình ngồi trong phòng ở dịch quán, cuối cùng ra ngoài đi dạo, bấc giác đi đến ven hồ.

Giang Nam tháng ba, cỏ xanh mọc cao, chim oanh bay lượn. Người ban ngày dạo tiết Thanh minh đã rời đi, chung quanh dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Nơi đây tuổi trẻ ông đã từng đi qua, giờ đặt chân lần nữa, đã là khách lạ. Núi sông vẫn như cũ, tóc mai đã điểm sương.

Năm ấy Kỳ Vương từng viết thư cho ông, nhờ ông chăm sóc mẫu thân giúp.

Trên đời này, không nỡ nhìn nàng, còn có một người khác.

Chính là Vô Thượng hoàng Võ Đế.

Kỳ Vương nhờ ông giúp đỡ, cũng là ý nguyện của Võ Đế trước khi lâm chung, năm ấy Trần Hành từng bí mật nhận được một lệnh, đồng ý sau khi nàng ấy xuất cung về Giang Nam, cho phép ông đưa nàng quy ẩn sơn lâm.

Nhưng, cả Kỳ Vương điện hạ, lẫn Vô Thượng hoàng, đều nghĩ sai rồi.

Ông vẫn là Trần Hành của năm ấy, nhưng người mà bọn họ không nỡ, đã không còn là Ngô Việt vương nữ năm xưa.

Võ Đế đối xử với nàng ấy vô cùng tốt. Thậm chí có thể nói, là ân ái lớn nhất một đế vương có thể cho.

Người không phải cỏ cây, nhiều năm sớm chiều gặp nhau, trong mắt của nàng ấy, có thể nào không có chút dấu vết.

Nàng xuất cung, quay về nơi chốn mình sinh ra, nhưng, như nước chảy không thể quay lại, cuộc sống đã đứt đoạn, không thể nối lại.

Biết nàng còn ở đấy, tất thảy mạnh khỏe, là đủ.

Nên trở về.

Bình minh, ông tiếp tục lên đường.

Trần Hành thu ánh mắt dõi theo bóng dáng toà hành cung xa xa, lặng yên rời đi, dần mất bóng trong trời đêm.

Một cỗ xe ngựa từ đằng xa lái tới không biết sao ngừng lại, đợi Trần Hành rời đi mới đi tiếp đến sơn đạo dưới hành cung. Một người phụ nữ nom lão luyện xuống xe, dẫn theo mấy vú già và tùy tùng, sải bước lên tới cổng cung.

Người phụ nữ ấy chính là Trang thị.

Thái phi đã mấy năm chưa từng đến đây, mai sẽ về. Là để chào đón một người bà chờ mong đã lâu. Vì người ấy, trong ngoài hành cung đã dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, từ trên xuống dưới đã sẵn sàng, mong chờ cô mau đến.

Có thể làm người như Thái phi cũng khẩn trương vậy, thiên hạ chỉ có một người. Chính là Thiện Nhi ba tuổi, con gái của Kỳ Vương và Vương phi. Sau khi cô bé ra đời, được Hoàng đế phong làm công chúa Vĩnh Lạc, xưa nay đều theo Kỳ Vương và Vương phi ở U Châu. Đầu năm nay, vợ chồng Kỳ Vương định đưa tiểu công chúa về Giang Nam một chuyến, thăm viếng Thái phi.

Đây là lần đầu tiểu công chúa gặp mặt Thái Phi từ lúc mới sinh, Thái phi nghe tin báo, cực kỳ vui vẻ, ngày nhớ đêm mong, nào ngờ không khéo, ngay trước khi lên đường, U Châu tự dưng xảy ra chuyện, hai người không về được, bàn bạc xong, quyết định nhờ Phàn Kính theo kế hoạch cũ đưa con gái về phương Nam, an ủi tình cảm nhớ mong của Thái Phi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!