Chương 29: Đi đi, đi đi

Thẩm tiên sinh nói một nam nhân có phong độ phần lớn thời gian đều khiêm tốn, Thẩm Lãnh nghĩ mình thật là hoàn mỹ, lời khiêm tốn như vậy cũng có thể nói ra được…

Những phần thi đấu tiếp theo có chút kém đặc sắc, sự thực là những tân binh coi như đã đạt tiêu chuẩn trong hai mục khảo hạch lớn trước đó, về kỹ xảo chiến đấu cũng không có chỗ nào đáng để tán thưởng, so với Thẩm Lãnh thì dùng từ "không cùng tầng lớp" để hình dung cũng không chuẩn xác, nói "không cùng một thế giới" càng đúng hơn.

Lúc trời sắp tôi, Thẩm Lãnh đi vào quân trướng của Trang Ung, sau đó dùng nụ cười hết sức ngại ngùng để đối diện với tướng quân đại nhân.

Trang Ung khẽ lắc đầu: "Nghỉ đi, thu dọn."

Thế là Thẩm Lãnh bật cười đắc ý.

Trang Ung gật gật đầu: "Người trẻ tuổi, đắc ý tu tẫn hoan (1)."

Thẩm Lãnh nói: "Đắc ý vong hình thì không tốt, dù sao ta cũng đánh cược thắng, phải thu liễm một chút."

Trang Ung đột nhiên cảm thấy mình hơi buồn cười.

Thẩm Lãnh vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 16 tuổi thôi, thế mà mình lại phải phí tâm cơ sắp xếp một Đỗ Uy Danh bên cạnh hắn.

"Nếu ngươi chỉ đến khoe khoang với ta là ngươi đã giành được vị trí đầu cuộc thi thì có thể đi rồi, ấu trĩ quá."

"Không phải, ta… thật sự có chút khó mở miệng được."

Lúc Thẩm Lãnh nói ra bốn từ "khó mở miệng được", phản ứng đầu tiên của Trang Ung là bảo hắn ngậm miệng lại đừng nói tiếp nữa, vậy nhưng Thẩm Lãnh không cho ông cơ hội này.

"Mặc dù khó mở miệng được nhưng vẫn phải nói, ta đây không phải là muốn đi Trường An sao, nhưng quả thực là khó khăn đến mức ngay cả lộ phí cho một người cũng không có, huống hồ còn phải dẫn theo Đỗ Uy Danh, cho nên ta muốn hỏi xem tướng quân có thể…"

"Không thể."

Hắn còn chưa nói xong đã bị Trang Ung chặn lại: "Vẫn chưa đến ngày phát quân lương, cho dù là phát quân lương cũng không đủ cho hai người dùng để đi lại một tháng, ngươi từ bỏ đi… Với lại trong ngực ngươi còn có một thỏi vàng, thế mà ngươi không biết xấu hổ chạy đến tìm ta ứng trước quân lương?"

"Tướng quân người hiểu lầm ta rồi."

Thẩm Lãnh nói với vẻ nghiêm túc: "Là một quân nhân đúng tiêu chuẩn, đương nhiên ta biết không thể tùy ý phá hỏng quân luật, ứng trước quân lương là không có tiền lệ, sao ta không biết xấu hổ mà mượn tiền quốc gia chứ?

Ý của ta là, tướng quân có thể cho ta mượn riêng một chút không?"

Trang Ung cảm thấy ngực mình như muốn nổ tung.

"Vàng phải để lại cho tiên sinh và Trà gia."

Thẩm Lãnh vẻ mặt chân thành: "Sau này trừ vào quân lương của ta?"

Trang Ung: "Ta không đồng ý với ngươi."

Thẩm Lãnh: "Ta từng là một người bốc vác đưa hàng lên thuyền ở bờ sông, mỗi ngày có thể kiếm một chút, mặc dù vất vả nhưng có thành quả lao động, nếu tướng quân không muốn cho ta mượn, trước hết ta có thể đưa Đỗ Uy Danh đến bờ sông làm bốc vác mấy ngày không?"

Trang Ung kéo ngăn kéo ra, lấy một túi tiền ở bên trong ném ra: "Cút…"

Thẩm Lãnh giơ tay tiếp được túi tiền, phát hiện túi tiền này thêu cực kỳ đẹp. Lúc nhỏ thứ hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là vải vóc tơ lụa, tất nhiên là quen thuộc với mũi thêu vô cùng, nhưng kỹ thuât thêu trên cái túi tiền nho nhỏ trước mắt này vẫn khiến hắn kinh ngạc một chút, một con chim ưng sải cánh trông sống động như thật.

"Đường thêu đẹp, tướng quân, túi tiền này là ai thêu vậy? Có thể giới thiệu cho ta làm quen một chút không, sau này ta có thể đến chỗ người đó nhập hàng, sau đó bán cho hành thương ngoại địa, như vậy thì có thể sớm trả lại tiền cho người rồi…"

Trang Ung muốn ôm mặt.

"Đây là con gái Nhược Dung của ta thêu cho ta."

"Xin lỗi…"

Thẩm Lãnh vội vàng xin lỗi, muốn cứu vãn không khí lúng túng một chút, thuận miệng nói một câu: "Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!