Chương 20: Nhờ ngươi một chuyện

Thẩm Lãnh ngủ một giấc này cực kỳ thoải mái, để diễn kịch cho tốt, sau khi tỉnh dậy đúng giờ vào sáng sớm, hắn lại ép mình mơ màng một lúc, đứng dậy gấp chăn lại, nhìn thấy hai huynh đệ của đội đốc quân vẫn còn ở ngoài cửa, Thẩm Lãnh lập tức thấy áy náy.

"Hai vị đại ca, thật sự xin lỗi."

Hắn chắp tay nói xin lỗi.

Hai người kia đâu thể hiểu được tại sao hắn lại xin lỗi, còn tưởng rằng Thẩm Lãnh nghĩ đã làm liên lụy đến hai người bọn họ phải thức trắng một đêm trường nên trong lòng không thoải mái.

Một người trong số họ khoát tay nói: "Không sao là tốt, sau này tên tôn tử Bàng Trương đó ức hiếp ngươi thì đến tìm chúng ta, chúng ta ở đội đốc quân cũng có thể nắm được một số điểm yếu của hắn, chúng ta trừng trị hắn giúp ngươi."

Một người khác nói: "Đúng thế, đừng sợ, khổ huynh đệ chúng ta giúp đỡ lẫn nhau mới đúng!"

Thẩm Lãnh lại nói tạ ơn, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Dương Thất Bảo từ trong phòng đi ra: "Tỉnh rồi à huynh đệ?

Đừng vội về, tướng quân nói đợi ngươi tình thì đưa ngươi qua đó gặp ông ấy."

Thẩm Lãnh thầm nói giấu được ai thì cũng không giấu được Trang tướng quân. Thẩm tiên sinh nói Trang tướng quân là một người rất không biết xấu hổ, cũng không biết là thật hay giả.

Hắn và Dương Thất Bảo đi thẳng qua đó, dọc đường cứ nói xin lỗi suốt, bởi vì quả thực hắn cảm thấy có lỗi với Dương Thất Bảo. Lừa một người có thể làm bằng hữu, cảm giác này cũng không dễ chịu.

Chính bởi vì cảm giác này quá giày vò con người ta, Thẩm Lãnh thề sau này tuyệt đối không thể tính kế như thế nữa.

Dương Thất Bảo chỉ cảm thấy cái tên Thẩm Lãnh này quá khách khí, cũng là một người phúc hậu nữa.

Lúc đến bên ngoài đại trướng trung quân, Thẩm Lãnh lại không đi vào, bởi vì sáng sớm Trang tướng quân đã có khách đến, thân binh canh giữ ở bên ngoài đại trướng bảo Thẩm Lãnh ở ngoài đợi. Thẩm Lãnh nói cảm ơn rồi đứng thẳng tắp ở đó, dù sao cũng đã là quân nhân rồi.

Trong đại trướng, Thẩm tiên sinh cười ha ha đặt lễ vật xuống: "Nhanh như vậy lại đến thăm ngươi rồi."

Trang Ung thì lại thấy hơi ngại: "Còn mang lễ vật gì nữa."

Thẩm tiên sinh nói: "Đây không phải là nhờ vả ngươi sao, dù thế nào cũng ngại đến tay không."

Ban đầu Trang Ung ngại xem lễ vật là gì, sau khi Thẩm tiên sinh nói xong, ông ta bất giác liếc mắt một cái, sau đó liền ho khan: "Hai hũ trà lần trước lấy đi của ta?"

Thẩm tiên sinh gật đầu: "Đúng thế đúng thế, đồ tốt đó, ta đã uống hai lần, mùi vị thật ngon."

Trang Ung: "Ngươi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không?"

Thẩm Trà Nhan một thân nam trang ngồi bên cạnh vốn có chút gò bó, nghe thấy câu này thì nghiêm túc gật gật đầu: "Ông ấy có thể, ông ấy đã đổi lá trà rồi, ông ấy để lại trà của tướng quân ở đạo quán, lá trà trong này là tùy tiện mua ở bên ngoài."

Trang Ung nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh vẫn mặt không đỏ tim không đập nhanh: "Thứ ta mua cũng không tệ, ừm, chỉ kém một chút xíu mà thôi, nếu như ngươi cảm thấy không xứng với thân phận tướng quân của ngươi, lát nữa ta có thể mang về."

Trang Ung: "Ngươi có thể không ngại?"

Thẩm tiên sinh lấy hai hũ trà về: "Có thể."

Trang Ung cảm thấy mình và cái tên này làm bằng hữu nhất định là kiếp trước mình là một tên phụ tâm hán, tên này là người vợ Tào Khang bị mình vứt bỏ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ông ta liền giật mình, thầm nói mình đây là bị tức đến ngu ngốc rồi.

"Nói thẳng đi, nhờ ta chuyện gì."

Thẩm tiên sinh hắng giọng rồi làm bộ nghiêm chỉnh nói: "Khuê nữ ta cũng không còn nhỏ…"

Trang Ung ngây ra một lúc: "Nhưng ta không có con trai, ta cũng có một khuê nữ, ngươi đã từng gặp Nhược Dung, tuổi tác cũng không chênh lệch với Tiểu Trà nhiều."

Thẩm tiên sinh: "Không phải, không phải ta bảo ngươi làm mối, ý của ta là con gái lớn không phụ thuộc cha, không phải Lãnh Tử đang ở chỗ ngươi sao, giữa nó và Lãnh Tử, khụ khụ… Cho dù ta mặt dày cũng ngại nói thẳng ra, ngươi hiểu rồi chứ."

Trang Ung thật không ngờ tới, ông ta tưởng Thẩm Lãnh là con trai của Thẩm Tiểu Tùng chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!