Chương 669: (Vô Đề)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Phùng Vận lại cười đến không khép được miệng.

Sự bảo vệ thuần khiết, không chút tạp niệm, không mưu cầu gì cho bản thân, ngoài hài tử này, còn có ai có thể cho nàng điều ấy?

Nàng lấy một trái cây ướp lạnh trong chậu đá ra, dùng khăn lụa lau sạch bàn tay nhỏ của Nguyên Thượng Ất, rồi nhét quả vào tay cậu bé.

"Chuyện này, ta tự có chủ trương, còn chưa đến lượt A Nguyên phải ra tay. g.i.ế. t gà đâu cần dùng d.a. o mổ trâu? Sức của A Nguyên, là để dùng cho đại sự."

Thao Dang

Nguyên Thượng Ất còn nhỏ, thật ra cũng không biết phải làm thế nào mới là tốt. Không ngờ lại được nàng khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng hồng, lộ ra vẻ vui mừng không giấu được.

Bùi Quyết nhìn hai người, một lớn một nhỏ, ánh mắt phức tạp, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Phùng Vận về đến Trường Môn, vừa xuống xe liền gọi Cát Quảng.

"Gọi Văn Huệ đến thư phòng, ta có chuyện muốn nói với nàng ấy."

369

- Trắng trẻo sạch sẽ.

Ngày cưới đã cận kề, Văn Huệ không đến Ngọc Đường Xuân nữa, mà ở lại trong trang tử, đợi kiệu hoa tám người khiêng từ Hà gia.

Lúc Phùng Vận gặp nàng ta, khuôn mặt vẫn còn nụ cười e thẹn. Thấy sắc mặt Phùng Vận nghiêm nghị, nàng ta mới thu lại nét cười ấy.

"Nương tử, có chuyện gì sao?"

Phùng Vận nói: "Tam nương tử Dương gia ở Hồng Châu đến rồi."

Trong lòng Văn Huệ như có búa nện, ngẩn người: "Thật ạ?"

Phùng Vận kể lại chuyện mình thấy trước cổng phủ Thứ sử, giọng điệu thản nhiên: "Ta gọi ngươi đến, là để ngươi có chuẩn bị tâm lý. Muốn xử lý thế nào, ta cũng muốn nghe thử ý ngươi."

Văn Huệ ủ rũ đứng đó.

Nàng ta biết mình và Hà Truyền Đống môn không đăng, hộ không đối.

Dù Hà Truyền Đống không để ý, Phùng Vận cũng từng nói không cần để ý, nhưng trong lòng nàng ta hiểu rõ, Hà gia để tâm.

Hà phu nhân để tâm.

Ngay cả những lão nhân không quen biết trong trà quán ngoài phố, cũng thấy để tâm...

Một nữ tử sắp thành thân như nàng ta, vốn đã sống trong nước miếng người ta. Không ngờ chưa đợi hoa nở, đã gặp cơn bão dữ...

Nàng ta không cam lòng, lại không muốn nuốt giận làm ngơ...

"Ngươi không cần khó xử." Phùng Vận nói: "Hãy nói ta biết, quyết định của ngươi là gì. Người Trường Môn chúng ta, không phải để người khác bắt nạt."

Đầu óc Văn Huệ rối như tơ vò.

Nhưng câu c. uối cùng của Phùng Vận, khiến nàng ta bừng tỉnh.

Nàng ta không còn là tiểu ca cơ Văn Huệ ở Ngọc Đường Xuân, nàng ta là nữ chưởng quầy của Trường Môn. Mất thể diện thì thôi, chứ không thể làm mất mặt nương tử.

"Ta hiểu rồi."

Văn Huệ chợt thì thào một câu, rồi cúi người hành lễ với Phùng Vận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!