Chương 32: (Vô Đề)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Chỉ còn lại một mình hắn đứng trước cửa phòng của Phùng Vận, ngây ngẩn như một kẻ khờ, đón nhận ánh mắt nghi hoặc và chất vấn của nàng:

Ngao thị vệ?

Ngao Thất: …

Phùng Vận cau mày, xoa trán đau âm ỉ.

Nàng vừa rồi dường như nhìn thấy Bùi Quyết, nhưng tại sao lại là Ngao Thất?

Nàng lại hỏi:

"Ngao thị vệ sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?"

Ngao Thất chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Phùng Vận nghiêng đầu, chỉ về phía mấy tnha hoàn trong phòng cùng thanh hoàn thủ đao sáng loáng của Ngao Thất rơi trên đất, nói:

"Trong viện Trường Môn gặp trộm à?"

Ngao Thất mở miệng rồi lại bất đắc dĩ ngậm lại, hận không thể làm như mình không có cái miệng này…

Đêm khuya thanh vắng, trong phòng nữ lang, nha hoàn mê ngủ, hắn – một nam nhân lạ mặt – xông vào. Đây là định làm điều gì bậy bạ?

Cữu cữu!

Người hại ta rồi!

Ngao thị vệ? Phùng Vận nheo mắt nhìn.

Ngao Thất có khuôn mặt rất tuấn tú, nhưng đường nét lại mềm mại, không mang chút sát khí. Đôi môi hơi cong lên một chút, kiêu ngạo nhưng lại trẻ con, đặc biệt là trong khoảnh khắc này. Hắn như đang tức giận, lại như đang chịu ấm ức.

Phùng Vận bỗng muốn trêu chọc hắn, lòng bàn tay ngứa ngáy nhưng cuối cùng cũng kiềm chế. Nàng vịn lấy khung cửa, hai chân như không còn sức mà tựa vào đó.

"Ngao thị vệ từ khi nào trở thành bầu hồ lô kín miệng thế này?"

Nữ lang tựa cửa mà nhìn, ánh mắt như làn nước mùa thu, khiến khuôn mặt Ngao Thất đỏ bừng lên.

"Ta… ta đi tuần đêm, nghe thấy trong phòng nữ lang có động tĩnh nên qua xem thử. Gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp, sợ có chuyện nên mới mạo muội phá cửa…"

Có động tĩnh?

Phùng Vận chống tay lên đầu, cố gắng hồi tưởng.

Vừa nãy những cảnh tượng hoang đường, mơ hồ kia chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao?

Nàng nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt, âm thầm véo mạnh vào chân mình, cơn đau nhói khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút.

"Uống đến say mèm như vậy sao?"

Ngao Thất thấy nàng lẩm bẩm, bối rối cười gượng, định nói gì đó thì Phùng Vận đột nhiên xoay người, mặt lạnh lùng trở lại. Nàng lấy bát trà nguội trên bàn, hất thẳng vào mặt Đại Mãn và Tiểu Mãn.

Hai nha hoàn lờ mờ tỉnh lại, lắc đầu phủi nước trên mặt, nhìn người đứng trước mặt, lập tức run b.ắ. n lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu nhận tội với Phùng Vận.

Phùng Vận hơi mệt mỏi, đưa tay ra: Đỡ ta dậy.

Ngao Thất thở phào nhẹ nhõm, vội nói lời cáo từ, rồi lặng lẽ rút lui.

Rừng mai tĩnh lặng, từ lâu chẳng còn bóng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!