Chương 20: (Vô Đề)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Ngươi… Ngao Thất huyết khí bốc lên tận đỉnh đầu, tiến lên giữ c.h.ặ. t hắn rồi kéo vào góc tường, thở gấp,

"Đừng nói bừa! Là ta chịu nóng không nổi, đổ mồ hôi cả đêm. Đợi lát nữa ta tự mình đi tắm rửa."

Diệp Sấm nháy mắt liên tục, dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn:

"Tiểu Thất lớn rồi, muốn nương tử rồi à!"

Diệp Sấm! Ngao Thất gấp đến nỗi cả thế giới như sắp sụp đổ, cơ thể căng cứng, ánh sáng lốm đốm chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng như gan lợn của hắn, toàn bộ là sự bối rối và căng thẳng của một thiếu niên.

"Huynh tha cho ta đi. Hôm nay tan ca, ta mời huynh uống rượu."

Không thể giải thích nổi, hắn bắt đầu cầu xin.

Diệp Sấm lắc đầu liên tục, cười đến nỗi đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, cố tình trêu chọc:

"Rượu ta không uống đâu. Tiểu Thất nóng tính thế này, nếu ta say, sợ rằng bị ngươi làm bậy, tiết tháo không còn…"

"Đồ hỗn láo! Để xem ta xé rách miệng ngươi thế nào…"

Diệp Sấm cười hì hì, né tránh, rồi hướng về phía ô cửa sổ có hoa văn của Phùng Vận mà hét lớn:

"Nữ lang, Ngao Thất hắn…"

Ngao Thất giận đến mức túm lấy eo hắn, ép người lên tường, rồi dùng tay bịt c.h.ặ. t miệng hắn lại. Diệp Sấm cười đến mức không ngừng giãy dụa.

Hai người cứ thế vật lộn, đẩy qua đẩy lại thành một mớ hỗn độn bên bức tường.

Đúng lúc đó, Tả Trọng từ đại doanh Bắc Ung trở về, thấy vậy liền nặng nề ho khan một tiếng.

Ngao Thất và Diệp Sấm liếc mắt nhìn nhau, vội buông tay đối phương, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiến lên chào:

"Tướng quân có mệnh lệnh gì sao?"

Tả Trọng liếc mắt nhìn sắc mặt của cả hai, hỏi: Nữ lang đâu rồi?

Phùng Vận đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe báo lại thì đặt chén trà xuống và mời họ vào.

Vừa nhìn thấy, nàng lập tức nhíu mày:

"Ngao thị vệ bệnh rồi sao?"

Ngao Thất hai má đỏ bừng, cuống quýt lấy tay áo lau trán, nhìn đông nhìn tây:

"Trời hôm nay nóng quá."

Diệp Sấm nhịn cười đến mức suýt nghẹn.

Phùng Vận nhận ra hai người có gì đó kỳ lạ, nhưng không hỏi thêm, chỉ quay sang nhìn Tả Trọng:

"Phiền Tả thị vệ đi một chuyến, tướng quân có tin tức gì không?"

Tả Trọng lấy từ tay áo ra một tờ giấy vàng gấp lại đưa tới.

Công văn quân đội Đại Tấn thường dùng loại giấy này, Phùng Vận đã từng thấy vô số lần trong kiếp trước, nhưng chưa từng có tờ nào là do Bùi Quyết viết cho nàng. Lần này lại khiến nàng vừa cảm khái vừa cảm thấy mới lạ.

Nàng kiên nhẫn quan sát một lát rồi từ từ mở ra.

Thư đã nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!