"Ở thành Thượng Kinh này, ta không biết có cô nương nhà nào quý hơn ta đâu.
"Trạng nguyên lang, dính dáng đến nữ nhân tai tiếng như ta, thật là làm khó cho ngươi."
Ta còn đang nói châm chọc, thì thấy Tạ Thức Ngôn khẽ nhíu mày:
"Điện hạ nói quá rồi."
"Thần chưa thú thê, cũng chưa có hôn ước."
Y dừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ: "Điện hạ và thần, quân quân thần thần, sao lại có chuyện làm khó xử."
Ta nhạt giọng "ồ" một tiếng, trong lòng vì câu "chưa cưới vợ" của y mà dâng lên chút vui mừng.
Chưa cưới vợ, cũng không có hôn ước.
Rất tốt, rất tốt.
Tạ Thức Ngôn nhìn chằm chằm ta, khiến ta cảm thấy khó chịu.
"Tháng trước, thần nghe nói trong triều có người nhận được một phong thư.
"Trong thư viết rằng hy vọng chư thần có thể liên danh thượng tấu, khuyên hoàng thượng cân nhắc lại các điều luật về nữ hình."]
["Chỉ là số người ký tên quá ít, việc này cũng bị bỏ qua một cách qua loa."
"Điện hạ có biết việc này không?"
Đương nhiên ta biết.
Bởi vì, bức thư đó chính là do ta viết.
Ban đầu ta định công khai ký tên, nhưng bị thị vệ thân cận lấy tính mạng ra can ngăn.
Bất đắc dĩ, ta phải giấu tên.
Khi bức thư được mang về, ta từ xa nhìn thấy, trên đó chỉ có vài cái tên đơn độc.
Như gáo nước lạnh tạt vào đầu, lập tức dập tắt nhiệt huyết của ta, cũng khiến ta cảm thấy sự cố chấp của mình thật nực cười.
Sau đó, ta ném thư vào lửa thiêu hủy, không bao giờ nhắc đến việc đó nữa.
Ta dùng khăn tay che đầu, tiếp tục giả ngốc.
"Không hiểu ngươi đang nói gì."
Nghe ta phủ nhận, Tạ Thức Ngôn không nói gì thêm.
Ta đột nhiên nghi ngờ:
Có phải Tạ Thức Ngôn vừa đứng đây, đã nghe hết cuộc tranh cãi giữa ta và phụ hoàng trong điện?
Giờ y đột nhiên nhắc đến bức thư nặc danh, là có ý gì?
Chưa kịp nghĩ ra lý do, Tạ Thức Ngôn dừng bước.
Ta không chú ý, đ.â. m vào lưng y.
Người này rốt cuộc từ lúc nào đã đi trước ta?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!