Chương 1: (Vô Đề)

[Ta là Trưởng công chúa phong lưu thành tính, nhưng lại bị nam sủng lột da.

Ngày ta chết, mọi người vỗ tay vui mừng.

Chỉ có phò mã vốn luôn không có tình cảm tốt với ta, một đêm bạc đầu, m.á. u và nước mắt tuôn trào.

Sau này, Tạ Thức Ngôn vì ta mà vạch tội, c.h.é. m tay tân vương, g.i.ế. c sạch một trăm lẻ tám người đã chứng kiến cảnh hành hình năm đó.

Trọng sinh một lần nữa, ta hối hận rồi.

Ta nắm chặt áo của y, nhưng bị Tạ Thức Ngôn từng ngón từng ngón bẻ tay ra.

"Công chúa, thần đã có người trong lòng, xin tự trọng."

"Nếu công chúa nghe không rõ, thần có thể nói lại lần nữa."

"Xin ngài, tự trọng."

Tạ Thức Ngôn khẽ nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Ta không thể tin vào mắt mình, gần như dùng cả tay chân để níu lấy y.

Hoặc nói đúng hơn, là ôm lấy.

"Hàm Chương! Con buông tay cho trẫm! Làm loạn cái gì!"

Giọng nói kinh ngạc và giận dữ của phụ hoàng cũng từ phía sau vọng tới.

Nhưng ta không thể quan tâm gì nữa.

Nhìn vào Tạ Thức Ngôn trước mắt, ta âm thầm quyết định.

Lần này, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng phải giữ chặt Tạ Thức Ngôn.

Giống như bây giờ.

Ta không muốn bỏ lỡ y một lần nữa.

Quan trọng nhất, ta còn muốn thực hiện những ước nguyện chưa hoàn thành trước kia. Dù khó khăn đến đâu, ta cũng phải cố gắng thử.

Nếu có thể, những đau khổ đè nặng lên ta, ta cũng sẽ từng cái trả lại.

Chỉ có như vậy, mới không uổng phí kiếp sống mới.

Nhưng, trong mắt Tạ Thức Ngôn trước mặt, tình ý đã biến mất.

Trên khuôn mặt ấm áp ấy, khi nhìn ta, không còn chút nụ cười nào.

Ngược lại, chỉ còn lại sự chán ghét mơ hồ.

Ta trong đôi mắt ấy, thấy chính mình hoảng loạn không biết làm sao.

"Ta không."

"Dù ngươi có nói một trăm lần nữa, lần này, ta cũng sẽ không buông tay."

Khó khăn lắm mới sống lại lần nữa.

Khó khăn lắm... cuối cùng ta cũng gặp lại y, làm sao ta có thể dễ dàng buông tay?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!