Chương 9: Phần 2

Các khán đài ồn lên dữ dội. Các cổ động viên đội Cảng đỏ mặt tía tai:

- Ðá như ăn cướp!

Có người rống đến bể họng:

- Ðồ du côn!

Có người còn quá khích hơn:

- Giết nó! Ðuổi cổ nó ra sân!

Trọng tài, vì không thổi phạt, cũnng nhận được đủ thứ lời lẽ:

- Ðổi trọng tài đi! Ðồ đui!

Kẻ thì lên án khá nặng:

- Trọng tài dỏm! Ra sân đi!

Kẻ thì xoáy vô đạo đức:

- Trọng tài bán độ!

Không khí phấn khích, căng thẳng ghê gớn. Ông già dù đen cố ngồi thu mình cho nhỏ lại, sợ người khác nhớ ra mình là cổ động viên của đội Hải Quan.

Từng làm trọng tài nên Tân rất thông cảm với tình cảnh người hiệp sĩ áo đen trên sân cỏ. Trong bụng, nó cũng thầm trách những khán giả lên án trọng tài quá đáng. Nhưng còn đối với hậu vệ Hải Quan thì nó dứt khoát không bỏ qua. Ai đời lại đi đá vô chân người ta.

Nó ngoạc miệng:

- Ðuổi ra sân đi, đồ chơi xấu!

Nó đang tính hét thêm một câu khác thì anh Sáu đã quay lại:

- Này, em đừng có hét om sòm lên như vậy!

Tân vùng vằng:

- Ai biểu chơi xấu chi!

- Chắc gì hậu vệ Hải Quan chơi xấu! Nếu thực là chơi xấu thì trọng tài đã thổi phạt rồi.

- Trọng tài thiên vị!

Anh Sáu nhăn mặt:

- Ðừng có nói ẩu như vậy chớ. Chưa chắc mình đã thấy rõ hơn trọng tài. Với lại đá bóng va chạm là chuyện thường. Nhiều khi để ngăn chặn một đường bóng nguy hiểm, hậu vệ bắt buộc phải phạm lỗi.

Vấn đề là sau đó anh ta phải sẵn sàng chấp nhận hình phạt của trọng tài mà không cãi chầy cãi cối.

Tân không đồng ý:

- Nói như anh thì cầu thủ được phạm lỗi dài dài hả?

Anh Sáu cười:

- Làm gì có chuyện đó! Phạm lỗi lần thứ nhất thì bị phạt hoặc bị cảnh cáo, lần thứ hai thì thẻ vàng, lần thứ ba thì thẻ đỏ, ra sân luôn, làm sao phạm lỗi dài dài được. Nhưng em phải phân biệt một điều là vô tình phạm lỗi khác với cố tình đá xấu.

Một cầu thủ thô bạo rất dễ nhận ra bởi những cú đốn giò, níu áo hay giựt chỏ của họ. Em đá bóng hoài em dư biết chuyện đó chớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!