Chương 2: (Vô Đề)

Thằng Tân vừa đi vừa nhảy, miệng huýt sáo theo điệu nhạc Es -pa -nha 82. Trận thắng đội Sư tử vừa rồi có tác dụng như một liều thuốc bổ đối với nó. Sau hơn một tiếng đồng hồ đuổi theo trái bóng toát mồ hôi, nó không cảm thấy mệt, ngược lại, càng thấy khỏe khoắn, yêu đời hơn.

Có như vậy, tụi mày mới hết gáy! Ở đó mà sư tử với sư tiếc! Nó lẩm bẩm, tưởng tượng như có Hùng bụi đứng trước mặt. Một đứa nhỏ khoảng bốn tuổi đang đứng khóc trước hiên nhà. Tân dừng lại, cúi xuống hỏi:

- Sao khóc vậy cưng?

Ai ăn hiếp em hả?

Đứa nhỏ ngước lên nhìn kẻ lạ mặt, vừa nói vừa tiếp tục khóc:

- Viên bi.

Tân ú ớ như bị đứa nhỏ nhét viên bi vô miệng. Nó hỏi lại:

- Viên bi nào? Ai lấy viên bi của em hả?

- Em làm rớt viên bi!

- Đứa nhỏ vẫn khóc.

Tới đây, Tân bắt đầu hiểu ra:

- À, em làm mất viên bi chứ gì? Rớt chỗ nào đâu, chỉ anh kiếm cho!

Đứa nhỏ nín khóc, nhưng vẫn sụt sịt. Nó đưa tay lên quẹt mũi rồi chỉ ra ngoài đường. Tân đi lom khom, tìm theo hướng tay chỉ.

Một lúc sau, nó tìm thấy viên bi nằm sát mé đường, nấp sau một cái vỏ chôm chôm.

Đứa nhỏ vừa cầm viên bi vừa nhìn ân nhân bằng cặp mắt biết ơn và ngạc nhiên không hiểu tại sao cái anh này tốt dữ vậy.

Nó không biết rằng sở dĩ cái anh này bữa nay hào hiệp tìm giùm viên bi cho nó là vì trước đó khoảng mười phút, ảnh vừa ghi được một bàn thắng quý  quá gấp nghìn lần viên bi.

Trong khi đó thì Tân vẫn tiếp tục đi về nhà với những bước chân sáo tung tăng, lòng tiếp tục vui sướng và thấy đời càng đáng yêu sau nghĩa cử vừa rồi ở dọc đường.

Chỉ khi căn nhà thân yêu của nó hiện ra trước mắt thì Tân mới sực nhớ ra là cuộc đời không chỉ toàn màu hồng như nó tưởng, mà thực ra còn có nhiều màu khác nữa.

Nhứt là bây giờ, nghĩ tới mấy bài toán ba nó ra mà nó chưa làm vì mải chơi bóng, sự phấn khởi hồi nãy của nó tự nhiên xẹp lép, y như một trái bóng xì hơi.

Thằng Tân là đứa ham chơi nhứt hạng.

Và càng ham chơi bao nhiêu, nó càng ghét học bấy nhiêu. Nếu trong các trò chơi, nó mê đá bóng số một, thì trong các môn học, nó ghét môn toán hàng đầu. Nó nghĩ học và chơi cũng nghịch nhau như nước với lửa. Và một khi đã nghịch nhau thì đừng bên nào nên ép uổng bên nào.

Nó mơ ước khi lớn lên sẽ trở thành cầu thủ đá cho đội Cảng Sài Gòn là đội mà nó yêu mến và hâm mộ. Trong những giấc ngủ, nó thường mơ thấy những cơn mơ đẹp đẽ, trong đó nó đang đá bên cạnh Thăng, Thà, Phát trên sân vận động Thống Nhất và cùng với đồng đội, nó đã làm nên những chiến công rạng rỡ.

Những giấc mộng vàng như thế càng củng cố quyết tâm trở thành cầu thủ của nó. Và một khi con người đã quyết theo đuổi nghiệp bóng đá như vậy thì cần gì... học. Chỉ cần biết khi mình sút, người thủ môn đối phương sẽ bay về hướng nào là cũng đủ trở thành vua phá lưới rồi.

Tân nghĩ vậy, và dường như để chứng minh sự suy nghĩ của mình là đúng, nó học đúp thêm một năm lớp Bốn sau một quãng thời gian dài nhảy nhót ở các sân bãi thay vì ngồi trước bàn học.

Năm vừa rồi, trường nó tổ chức giải vô địch bóng đá toàn trường. Lớp Bốn Một của Tân sau khi loại hàng loạt đối thủ, đã lọt vào trận chung kết vớp lớp Năm Ba.

Trận chung kết thật là quyết liệt.

Trình độ hai bên ngang ngửa nhau nên cuộc chiến đấu rất gay go. Chỉ mới đá hiệp đầu thôi mà đứa nào đứa nấy cảm thấy cặp chân mỏi nhừ, tưởng đi hết muốn nổi. Hàng hậu vệ hai bên đều chơi quyết liệt, tích cực cản phá nên không bên nào tiến sâu vô được vùng cấm địa của đối phương.

Bóng cứ đến trước khu mười sáu mét năm mươi là dội trở lại như sóng đập vô đá. Mãi đến gần cuối hiệp một, bằng sự đột phá dũng cảm và khéo léo, Tân mới ghi được một bàn.

Nhưng trong vài phút nghỉ giải lao, Tân bị gọi đến ban tổ chức vì bị đội Năm khiếu nại là cầu thủ bất hợp lệ. Lý do đội bạn đưa ra là thằng Tân không phải học sinh lớp bốn mà là học sinh lớp năm.

- Không! Tui học lớp bốn thiệt mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!