Mưa tạnh, bầu trời sáng ngời trong vắt, Lý Quân gặp ác mộng liên tục đêm qua cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Anh sờ sờ lên trán mình, không nóng, thân thể cũng không cảm thấy dính nhớp, áo ngủ cũng được thay đổi.
Anh rời giường đi vào toilet, trong phòng chỉ có mình anh không có người nào khác.
Nếu anh đoán không lầm, tối hôm qua người chăm sóc anh là Khương Hành, tuy hắn thường xuyên mơ mơ màng màng, ngây ngốc, nhưng thời khắc mấu chốt, so với bất cứ người nào đều đáng tin hơn, Lý Quân yêu hắn, cũng tin hắn.
Thân thể cũng không còn nặng nề mệt mỏi nữa, chứng tỏ bệnh của anh đã khỏi được bảy tám phần.
Tìm bộ quần áo, tiến vào phòng tắm tắm rửa thay một cái.
Quần áo và quần áo ngủ thay ra tối hôm qua đã mất tích không thấy đâu, có lẽ là được Khương Hành tìm người mang đi giặt.
Mấy ngày ở khách sạn này, quần áo Lý Quân đều có người chuyên môn tới đây mang đi giặt, chỉ có quần lót là anh tự giặt, về phương diện này tổ tiết mục an bài khá là thỏa đáng, bằng không trong khách sạn nơi nơi đều treo quần áo của khách mời, hiệu quả đánh ra sẽ rất khó coi.
Ngày hôm qua ngủ muộn, Lý Quân dậy cũng sớm, anh cũng muốn ngủ bù, nhưng hiện tại rất tỉnh táo, so với việc ngồi không ở trong phòng, còn không bằng ra ngoài đi một chút, hít thở không khí mới mẻ trong lành.
Đúng rồi, không biết vịt con mang về hôm qua được an trí ở nơi nào.
Chỉnh lại đồ đạ trên mặt bàn xong, Lý Quân đeo đồng hồ xong mới ra khỏi phòng.
Nếu có người chú ý, sẽ phát hiện đồng hồ mà Lý Quân và Khương Hành đeo cùng có xuất xứ từ một nhãn hiệu đơn giản cao cấp, chiếc đồng hồ này phải đặt trước một năm, thủ công tinh tế, giả cả cũng không rẻ.
Lý Quân ăn mặc luôn rất tùy ý, quần áo của anh và Khương Hành trên cơ bản có thể đổi nhau mặc, dáng người của hai người có lẽ hơi lệch nhau một chút xíu, nhưng không kém ra hẳn một size, chỉ cần không phải âu phục dựa theo tỷ lệ dáng người thiết kế, mặc như thế nào cũng được, huống chi Lý Quân vốn dĩ không cần tham dự mấy trường hợp yêu cầu mặc âu phục.
Tuy nhiệt độ đã giảm, nhưng còn có chút ho khan, đêm qua ho rất nhiều, yết hầu rõ ràng có chút đau.
Chưa tới 7 giờ, nhóm khách mời có lẽ còn đang say giấc nồng.
Lý Quân đi tới vườn sau, đang chuẩn bị vươn vai, khi tầm mắt quét qua phòng bếp, phát hiện bên trong có một thân ảnh hoàn toàn không phù hợp với phòng bếp.
Anh vào phòng bếp, tất cả camera đang đối diện người đàn ông trong phòng bếp.
Lý Quân tiền lên hỏi hắn: "Khương lão sư, anh đang nấu gì đấy?"
Khương Hành tí thì bị Lý Quân đột nhiên xuất hiện dọa sợ: "Cháo."
Lý Quân gật gật đầu: "Cho em sao?"
Khương Hành hôm nay không bị Lý Quân chơi khăm: "Nơi này ngoài trừ cậu ra sẽ không có ai khác bị bệnh."
Lý Quân cười khẽ, đại khái là do bệnh nặng mới khoi, môi còn có chú trắng: "Cũng phải, cảm ơn Khương lão sư." Mí mắt còn treo quầng thầm, có lẽ đêm qua cũng không ngủ được.
Khương Hành còn cầm di động trên tay, bên trên hiện ra cách dạy nấu cháo, Lý Quân cười một cái.
Khương Hành nhanh chóng thu lại di động nhét vào túi quần: "Cậu mau đi ra đi, đợi lát nữa là có thể ăn cháo."
Lý Quân nhún nhún vai, quyết định nghe Khương Hành, nhưng dù sao anh cũng khá quen thuộc với anh, trước khi ra ngoài còn hỏi một câu: "Vậy cháo ăn với cái gì?"
Khương Hành: "Đợi lát nữa cậu sẽ biết."
Phụ trách bữa sáng hôm nay là Chu Quỳnh Ngọc, sáng sớm đã bị hắn gọi dậy đi mua đồ ăn sáng, người được hưởng thụ đãi ngộ không phải chịu trách nhiệm bữa sáng trong chương trình chỉ có một mình Khương Hành.
Lý Quân cũng muốn nhìn xem Khương Hành sau khi mất trí nhớ tay nghề bếp núc có chút tiến bộ nào hay không, không đúng, đại khái chỉ có thụt lùi.
Sau khi uống thuốc hạ sốt kỳ thực sẽ có ảnh hưởng tới thân thể, trong nhà cực kỳ mát mẻ, nhân viên công tác đang chạy tới chạy lui ở những nơi camera không chiếu tới, Lý Quân nhìn bọn họ bận rộn làm việc, cảm thấy khá là thú vị.
Yết hầu vừa ngứa vừa đau, anh lại ho hai cái, rót ly nước ấm, lại đi vào bếp hỏi Khương Hành: "Con vịt con ngày hôm qua đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!