Khương Hành biết vậy chẳng làm chịu đựng qua lễ rửa tội của đồ ăn thêm đường, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo một chút, vô duyên vô cớ phát giận với Lý Quân, Lý Quân cũng không có gì sai, không phải bắt cá hai tay, chỉ là có bạn trai cũ mà thôi. Hơn nữa mình còn đang mất trí nhớ, nói không chừng trước khi hắn mất trí nhớ đã biết chuyện này rồi, có trách thì cũng chỉ trách bản thân, đã thế lại còn giận chó đánh mèo, thật sự là rất không nên.
Khương Hành tức giận lung tung, Lý Quân tự nhiên cũng coi như không quen hắn, từ lúc anh quay người rời đi kia, Lý Quân chưa nhìn vào mặt Khương Hành lần nào, ngay cả khi hắn cười với anh cũng không, có vài người không nên được cưng chiều quá mức, không lạnh nhạt hắn một thời gian, thì sẽ không biết tất cả mọi thứ đều không dễ có được, anh cần phải cho Khương Hành hiểu rõ đạo lý này.
Thời gian nghỉ trưa đúng hẹn lại lên, nhưng mà, trước khi bọn họ đi nghỉ, ba cô gái đã đi chụp ảnh xong trở về trả phòng, trước khi đi còn diễn tấu một khúc chúc khai trương đại cát, tiền vào như nước.
Lý Quân cảm thấy các cô hẳn là diễn tấu sáo và trống chứ không phải kéo nhạc nhẹ thường thấy ở trong đại sảnh.
Tiễn ba cô gái đáng yêu đi, khách sạn lại khôi phục vẻ yên lặng ngày trước, cửa kính đóng lại, ngăn cách tiếng ve kêu chi chi bên ngoài, cực kỳ yên tĩnh.
Có Cung Tử Bội điều hòa giữa các cô gái, khi không kinh doanh cũng có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu, từ mỹ phẩm dưỡng da cho tới cuộc sống hàng ngày, lại đến đề tài tư mật nữ tính, quan hệ của ba người các cô càng ngày càng thân mật, không khí của khách sạn cũng càng ngày càng hài hòa.
Chu Quỳnh Ngọc là một diễn viên, y không có sở thích viết từ soạn nhạc, nhưng lại thích tập thể hình, người khác đều đã đi ngủ trưa, y lại đi tới phòng tập thể thao chạy bộ, tinh lực cực kỳ tràn đầy, y còn hỏi Lý Quân có muốn cùng rèn luyện với y hay không, y đã tập thể hình nhiều năm cũng có một đống kinh nghiệm tập thể hình phong phú để truyền thụ, không sợ bị chấn thương.
Đương nhiên Lý Quân không đi, tuy anh không có cơ bụng tám múi, nhưng thể năng cũng không kém, anh có thể làm những việc khác thay thế vận động, không thích vận động mà đi tập thể hình, có chút không thú vị.
Sau khi từ chối Chu Quỳnh Ngọc, Lý Quân liền về phòng nghỉ ngơi, Chu Quỳnh Ngọc có chút hận sắt không thành thép về anh.
Nhìn thấy bình rượu vải trên bàn, Lý Quân thở dài khe khẽ, ngồi trên giường đọc sách một lát, anh liền bắt đầu ngủ trưa, gần đầu đã tạo thành thói quen ngủ trưa đúng giờ, chờ khi anh tỉnh ngủ dưỡng đủ tinh thần lại đi thu thập Khương Hành.
Cùng lúc đó, Khương Hành tối qua trằn trọc cả đêm đã sớm tiến vào trong mộng, nhưng mà, trong lòng hắn có bận tâm, nên nằm mơ cũng không tốt đẹp cho mấy.
Giờ phút này hắn đứng trong một hiện trường tổ chức hôn lễ ấm áp vui mừng, các vị khách mời với khuôn mặt mơ hồ thấy hắn xuất hiện đều đứng dậy vỗ tay.
"Khương lão sư, cố lên!"
"Chúc mừng Khương lão sư có thể ôm được mỹ nhân về."
"Khương lão sư, anh cừ lắm!"
"Khương lão sư, anh có thể!"
Khương Hành vừa cúi đầu liền phát hiện trên tay mình có một bó hoa hồng đỏ tươi, giống như đúc với bó hoa của Lâm Hâm Hoa, ngay cả giấy gói và nơ con bướm cũng không thay đổi.
Hắn theo thảm đỏ bước về phương hướng mà các vị khách mời chỉ dẫn.
Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đứng ở trên bục quay lưng về phía hắn, bóng dáng của người đó có chút tương tự với Lý Quân, nếu là cậu ấy, vậy cậu ấy đang chờ mình sao? Hiện trường hôn lễ này, không phải là hôn lễ của hắn và Lý Quân chứ.
Khương Hành cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hắn ôm bó hoa, hưng phấn đi lên phía trước: "Tiểu Quân, anh tới đây!"
Người đàn ông quay lưng về phía Khương Hành chậm rãi quay đầu lại, giây phút đối diện với Khương Hành, Khương Hành sợ tới mức ném bó hoa trong tay về phía đó: "Chu Quỳnh Ngọc, sao lại là cậu!"
Chu Quỳnh Ngọc lại càng kinh ngạc hơn: "Tôi mới muốn hỏi anh vì sao anh lại ở đây, chúng tôi đâu có mời anh tới."
Khương Hành tức giận nói: "Đây là hôn lễ của tôi và Tiểu Quân, cậu đi ra ngoài!"
Chu Quỳnh Ngọc cười lạnh nói: "Đây là hôn lễ của tôi và Quân Quân, anh mới là người phải đi ra ngoài!" Sau đó, Chu Quỳnh Ngọc vẫy vẫy tay với người mặc vest đen: "Bảo vệ, ở đây có một kẻ điên muốn quấy rối, làm phiền kéo hắn ra ngoài đi."
Hai gã bảo vệ cao lớn ngay sau đó đi về phía Khương Hành, mỗi người một tay kéo hắn ra ngoài, vô luận hắn giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát được, hắn trực tiếp bị ném ra ngoài cổng hoa của hiện trường hôn lễ, những khách mời có khuôn mặt mơ hồ đều quay đầu nhìn hắn, như là nhìn thấy một kẻ điên không biết từ chỗ nào chạy tới.
Khương Hành nổi giận đùng đùng muốn bò dậy từ trên mặt đất, một đôi giày da màu đen bóng dừng ở trước mặt hắn, ngẩng đầu lên liền thấy, một Tiểu Quân hắn vừa lạ vừa quen khom lưng nhìn hắn, trong mắt có vài phần tò mò: "Anh là?"
Khương Hành ôm chặt đùi anh: "Tiểu Quân, là anh, anh là Khương Hành bạn trai em!"
Lý Quân nhíu mày, sau đó lễ phép cười cười với hắn: "Khương Hành? Thực xin lỗi, tôi đã có bạn trai, tôi cũng chưa gặp anh bao giờ, hơn nữa hôm nay là ngày kết hôn của chúng tôi, hi vọng được anh chúc phúc."
Khương Hành nóng vội không thôi, kéo lấy ống quần dài giống với quần Chu Quỳnh Ngọc mà anh mặc: "Không phải, Chu Quỳnh Ngọc kia căn bản không phải là bạn trai của em, là anh! Anh mới là bạn trai chân chính của em!"
Lý Quân đẩy tay hắn ra nói: "Tôi đề nghị anh nên đi gặp bác sĩ, tôi và Chu Quỳnh Ngọc quen nhau 10 năm, sao có thể nhận lầm, tôi thật sự không biết anh, anh có lẽ nhìn lầm người rồi." Anh cũng làm giống như Chu Quỳnh Ngọc, gọi bảo vệ tới kéo Khương Hành ra bên ngoài, không cho hắn tới quấy rầy hôn lễ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!