Vương đạo diễn là người chân thật, cho nên mà hắn muốn quay cũng thật sự là một chương trình thực tế rất chân thật.
Hôm nay, mọi người leo núi bị hành tới chết khiếp còn chưa được nghỉ ngơi vài phút, liền phải đầu nhập vào cuộc chiến tranh ăn, chỉ có thể đem hết thảy bi phẫn hóa thành muốn ăn. Mọi người đều cực kỳ oán trách Vương đạo diễn, nhưng Vương đạo diễn đối với tình cảnh này làm như không thấy, hắn còn đang vội vàng ăn thịt nướng đây.
Vương đạo diễn chân thật, Lý Quân cũng chân thật, nếu nói không cần làm việc, anh sẽ thực sự không nhúng tay, hưởng thụ gió đêm thổi nhẹ, ngồi trên ghế nhàn nhã uống nước trái cây, thỉnh thoảng uống một ngụm, cực kỳ thích ý.
Anh cũng không phải đặc biệt thích ăn nướng BBQ, nhu cầu đối với ẩm thực của anh từ trước tới nay đều là ăn no là được.
Kỳ thực Vương đạo diễn đối với bọn họ cũng không tệ lắm, còn mời một vị đầu bếp địa phương chuyên nướng BBQ không tồi tới đây giúp bọn họ nướng thịt, mấy vị khách mời làm trong chốc lát sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Lập Thư sau khi bị đánh, trở nên an phận rất nhiều, cũng không đánh đàn ghi ta, hát tình ca nữa. Vì tối này liền phải rời khỏi chương trình, chuyện đánh nhau đối với hắn có chút đả kích lớn.
Khương Hành vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện Lý Quân chơi mình một vố, có chút tức giận, ngồi cách rất xa, không thèm để ý tới Lý Quân, có Trình Hiên và đầu bếp cùng nướng thịt, hắn cũng không lo không ăn được thịt nướng, chỉ là đuôi mắt vẫn không nhịn được liếc về hướng Lý Quân đang ngồi một mình bên kia. Sau đó, hắn vẫn không nhịn được bưng theo đĩa thịt nướng của hắn đi dụ dỗ Lý Quân, đúng, ăn ngay trước mặt anh, còn không cho anh ăn, chính là ấu trĩ như vậy!
Lý Quân thấy Khương Hành đi tới, cảm thấy hắn là đang chui đầu vào lưới, rõ ràng biết không có nhiều thịt nướng, còn chạy tới trước mặt anh khoe khoang, có ngốc hay không.
Có người quay phim bên cạnh, vẻ lãnh khốc của Khương Hành mang theo chút giả vờ giả vịt: "Không đói à?" Ai bảo cậu lừa tôi, không cho cậu ăn.
Khương Hành ngồi xuống cạnh Lý Quân bắt đầu cầm xiên nướng ăn, Lý Quân quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn: "Anh nói như vậy em đúng là có chút đói, em cảm thấy đĩa thịt này của anh không tồi, Khương lão sư, ngài cũng thật tri kỷ, trực tiếp mang tới cho em." Anh để ly nước trái cây trên tay sang một bên, giơ tay lấy đi hai xiên thịt bò nướng trên đĩa của Khương Hành.
Khương Hành: "...." Ma quỷ, tôi cũng chỉ cướp được ba xiên thịt bò và một xiên sụn gà thôi, cậu mau trả lại cho tôi!
Nhìn một xiên thịt bò và một xiên sụn gà còn sót lại trên đĩa, Khương Hành ôm hận mà ăn hết chúng nó, vì sao mình lại mò tới.
Lý Quân chậm rì rì ăn xong hai xiên thịt bò nướng, sau đó còn uống một ngụm nước trái cây giải ngấy.
Anh trả lại cái xiên vào đĩa, cười tủm tỉm nói với Khương Hành: "Cảm ơn Khương lão sư khoản đãi."
Khương Hành đầy mặt không vui: "..... Cậu đều ăn hết rồi."
Lý Quân buồn cười nhìn hắn: "Chỉ ăn của anh có hai xiên, ki bo."
Khương Hành nhìn chằm chằm cái đĩa không, trong lòng thở dài một mạch nói: "Chỉ cướp được mấy xiên, mấy người kia giống như phát điên, không chừa cho tôi chút xíu nào." Trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, nhân sinh không được ăn xiên nướng là không có linh hồn.
"Chỉ có mỗi Trình Hiên nướng thôi à?" Vương đạo diễn mời đầu bếp tới mà "Sao lại không đủ?"
Khương Hành mang vẻ cáo trạng: "Chỉ có mình hắn, quá chậm, một đợt chia xuống cũng không đủ cho năm người ăn."
Hai cái bếp, đầu bếp Vương đạo diễn mời tới nướng được một đợt liền chuyển sang nướng cho nhân viên công tác bên kia, một đám người như lang như hổ vây quanh bếp, cũng không trách Khương Hành không ăn được, đáng thương, phải biết là Khương Hành đối với ăn uống là dị thường chấp nhất.
Lý Quân thay hắn thở dài, vô cùng tiếc hận nói: "Khương lão sư không có xiên nướng mà ăn, thật đáng thương."
Lúc này Khương Hành cái gì cũng dám nói với anh, hoàn toàn thả bay bản thân: "Cậu xem tôi đáng thương bao nhiêu, nửa tiếng rồi tôi vẫn còn bị đói." Ngụ ý là Lý Quân có thể nướng thịt cho hắn ăn hay không.
Lý Quân lười nhác mà tựa vào sau ghế, bày ra cái giá của chương trình: "Nhưng mà hôm nay em là khách quý, Vương đạo diễn nói em không cần làm việc."
Khương Hành: "Cậu không thể hữu tình tài trợ sao?"
Lý Quân nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Hữu tình?"
Khương Hành nói thầm: Nếu không ái tình cũng được.
Lời này cũng không dám nói ở trước camera.
Khi Lý Quân nhìn thấu hắn, hắn cũng nỗ lực thử hiểu biết Lý Quân, nhưng trên người Lý Quân cơ hồ không có nhược điểm, dùng phương thức vô liêm sỉ để hình dung, có lẽ nhược điểm lớn nhất của Lý Quân chính là hắn, vì ăn xiên nướng, hắn cũng liều mạng mà "bán thân" cho Lý Quân, Lý Quân nhìn trúng "thân thể" hắn thì để cho cậu ta nhìn nhiều một chút đi.
Khương Hành vắt hết óc: "...... tình thân cũng được."
Lý Quân cười như không cười mà nhìn chằm chằm Khương Hành, coi như vừa lòng với câu trả lời của hắn, khi Khương Hành cho rằng anh sẽ cự tuyệt lần nữa thì Lý Quân đứng dậy: "Dựa trên phân lượng Khương lão sư thành khẩn như vậy, vậy tôi liền đi giúp một chút."
Khương Hành nỗ lực khống chế biểu tình: "Ừ, cậu rất lợi hại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!