Lý Quân biết Khương Hành cũng không tức giận, nhưng có thể trêu hắn một chút cũng có thể khiến hai người đều vui vẻ một chút.
Đối với nhiệm vụ chương trình bố trí, kỳ thực hai người cũng không quá để ý, tổ tiết mục chỉ là muốn tăng thêm tính thú vị cho việc leo núi mà thôi, trên nguyên tắc vẫn là để bọn họ dẫn dắt khán giả lĩnh hội phong cảnh đặc thù của nam thị một chút, lôi kéo phát triển du lịch địa phương.
Bọn họ đi vào bách hoa cốc, nhanh chóng một bức ảnh chung sau đó trên cơ bản đã kết thúc hành trình ở đây.
Khương Hành phát hiện chỉ cần không rối rắm chỗ đứng thì tình huống lo âu sẽ không tồn tại, hắn cảm thấy cái trạng thái nôn nóng bất an của Lý Quân vừa rồi chắc chắn không giống giả bộ, chỉ là có lẽ sau đó cậu ta lợi dụng sự quan tâm của mình để trêu chọc mình một chút, sau đó hắn liền thuận theo tự nhiên mà mắc mưu, Lý Quân như vậy thực sự khiến người không tức giận nổi, hơn nữa Lý Quân liền biết sẽ là kết cục như vậy, cho nên mới càng không kiêng nể gì, thật là, cẩn thận hắn thực sự tức giận đấy nha!
Lý Quân tin tưởng vững chắc, cũng khẳng định Khương Hành sẽ không tức giận, anh nắm được điểm mấu chốt của Khương Hành, như bây giờ liền vừa vặn, cũng không hoàn toàn thái quá, lại gia tăng tương tác giữa hai người, còn hiệu quả chương trình, đấy cùng lắm là việc sau này.
Hai người tới bách hoa cốc đã gần 11h30, chụp xong ảnh chung, bên cạnh có một đám khách đi du lịch cuối tuần nhận ra Khương Hành, bọn họ yêu cầu chụp ảnh chung với hắn, lúc sau mới cho hai người bọn họ đi cáp treo.
Một xe tám người, Khương Hành, Lý Quân, ba người quay phim cùng với một nhà du khách ba người, cô con gái đại khái tầm 10 tuổi, rất hiểu chuyện, đặc biệt lễ phép khi hỏi Khương Hành có thể chụp ảnh chung không, Khương Hành ôm cô bé chụp ảnh, ba mẹ cô bé đặc biệt vui vẻ, tận đến khi xuống xe bọn họ cũng chưa nhớ ra muốn chụp ảnh chung với Khương Hành hoặc là xin chữ ký gì đó.
Xuống khỏi cáp treo, Lý Quân và Khương Hành cần phải tiếp tục đi bộ về phía trước, mục tiêu kế tiếp là chùa Vạn Hòa, cách chỗ bọn họ xuống cáp treo khoảng 30 phút, bởi vì là leo lên trên, vừa tốn thời gian lại vừa tốn thể lực, giữa trưa nắng, người chảy nhiều mồ hôi rất dễ dàng mất nước.
Trước 8 giờ bọn họ dùng bữa sáng, một buổi sáng vẫn luôn uống nước, cơ bản là chưa ăn thêm thứ gì, Lý Quân đề nghị bọn họ có thể tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, anh và Khương Hành chỉ phải cõng ba lô, bên trong cũng chỉ có chút nước và thức ăn, nhưng mấy người quay phim còn phải khiêng máy quay cả một đường, dù thế nào cũng phải cho người ta có thời gian nghỉ ngơi.
Lý Quân hỏi Khương Hành: "Em thấy trên bản đồ viết phía trước có khu nghỉ ngơi, chúng ta tới nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tới chùa Vạn Hòa, Khương lão sư, anh cảm thấy thế nào?"
Khương Hành dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán: "Tôi không có ý kiến." Thể năng của hắn còn được, nhưng dù sao cũng phải chiếu cố người đồng hành một chút.
Bên cạnh khu nghỉ ngơi có một khách sạn hiện đại và một nhà hàng trang trí cổ kính trong rừng, có lẽ là để những du khách leo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc có chỗ dừng chân, nhưng tương ứng, giá cả của khách sạn và nhà hàng cũng không quá rẻ.
Khu nghỉ ngơi liền kẹp giữa khách sạn và nhà hàng, là một khu vực dùng ván gỗ dựng lên, bên trong bày biện một bộ bàn ghế nhưng không phải làm bằng gỗ, màu sắc tươi mới, nhìn có vẻ không quá hòa hợp với bầu không khí núi rừng, nhưng dùng loại tài chất này thật ra không lãng phí tài liệu, dùng bàn ghế gỗ dễ dàng bị sâu bọ trong rừng đục khoét hỏng, tuổi thọ sẽ càng ngắn hơn.
Lý Quân và Khương Hành chọn một vị trí không bắt mắt ngồi xuống, đương nhiên, đoàn người bọn họ muốn không nổi bật cũng khó khăn.
Người quay phim và Khương Hành Lý Quân mỗi bên một bàn, bọn họ cũng phải ăn cơm bổ sung năng lượng, đương nhiên, quay chụp cũng không bị tạm dừng lại.
Ba lô của Khương Hành chỉ có nước, cùng với bánh mì mà chương trình chuẩn bị, khi hắn rối rắm vừa khát vừa đói có nên gặm bánh mì khô cằn hay không, thì lại nhìn thấy Lý Quân lấy ra hai hộp cơm giữ ấm ở trong ba lô ra, cũng không biết bên trong có gì, nhưng hẳn là sẽ khiến người thèm nhỏ dãi rất muốn ăn.
Khương Hành lập tức dừng lại động tác lấy bánh mì: "Đây là cái gì? Sao cậu lại nhiều hơn tôi hai hộp cơm."
Lý Quân không chút khách khí nói cho hắn: "Tự mình động thủ cơm no áo ấm mà, Khương lão sư không biết làm gì, cũng chỉ có thể ăn bánh mì, tôi ăn cái này."
So với bị Lý Quân trêu chọc, Khương Hành càng không thể chấp nhận được không được ăn cơm chưa ngon nhất: "..... Tôi có thể khiếu nại với chương trình cậu ăn mảnh không?"
Hộp cơm còn chưa mở nắp ra, Lý Quân lại lấy ra hai hộp sữa bò trong ba lô, anh cười cười, đem một hộp trong đó đưa cho Khương Hành.
Lực chú ý của Khương Hành lúc này vẫn luôn đặt lên cái hộp màu xanh, hắn dám khẳng định, tổ tiết mục cũng không có chuẩn bị đồ ăn khác ngoại trừ bánh mì.
Khương Hành ngo ngoe rục rịch trong lòng, nghĩ thầm khi nào Lý Quân mới có thể mở cái nắp ra, rốt cuộc bên trong là cái gì.
Trong bụng truyền tới tiếng ọc ọc nhắc nhở, cuối cùng Khương Hành không nhịn được: "Bên trong là cái gì?"
Lý Quân lấy ra hai đôi đũa từ trong ba lô, đưa một đôi cho Khương Hành: "Mở ra nhìn chẳng phải sẽ rõ sao."
Hôm nay Khương Hành là người dậy muộn nhất, Lý Quân 6h30 đã tỉnh, nghĩ không có việc gì, liền vào bếp mân mê xem có gì ăn mang ra ngoài không, coi như là ăn cơm dã ngoại, hơn nữa khi đó anh cũng không nghĩ tới tổ tiết mục còn muốn rút thăm phân tổ, còn cảm thấy có lẽ là hoạt động tập thể, đến lúc ăn trưa có thể ngồi chung một chỗ ăn cơm và chơi trò gì đó.
Kỳ thực khi tổ tiết mục đưa ra yêu cầu phân tổ anh còn lo mình không thể chung một chỗ với Khương Hành, nhưng sự thật hai người bọn họ còn có chút duyên phận.
Buổi sáng, Lý Quân ở trong phòng bếp tìm kiếm công cụ, đồ ăn Trung Quốc có thể mang đi ra ngoài đều không phương tiện, thực phẩm dầu mỡ không tốt cho thân thể Khương Hành, anh tìm kiếm hồi lâu mới phát hiện còn có một dụng cụ gói sushi, gạo sushi, dấm sushi, rong biển gói sushi đầy đủ mọi thứ. Tổ tiết mục rất trắng trợn nói cho bọn họ phải làm cái gì.
Tổ tiết mục thật tâm cơ, suy nghĩ cho bọn họ đầy đủ rõ ràng, an bài thỏa đáng, nếu không phát hiện những thứ này thật sự chỉ có thể đem bánh mì thành món chính cho bữa trưa. Đương nhiên, trên núi cũng có nơi bán các loại đồ ăn bản địa, tiền sẽ đắt gấp hai ba lần so với dưới chân núi.
Lý Quân thức dậy sớm, lấy gạo sushi bên trong túi ra nấu, sau đó tìm dưa chuột, cà rốt, xúc xích, dăm bông trong tủ lạnh ra, trong lúc chờ cơm chín, anh đem dưa chuột, cà rốt, dăm bông, xúc xích thái đều, sau đó lại đem cà rốt cho vào nước sôi luộc qua hai phút, tất cả các trình tự cơ bản đều chuẩn bị đâu ra đấy.
Cơm chín được múc ra, sau đó cho thêm dấm sushi, tiêu đen và muối, nhân lúc còn nóng đảo đều lên, rải mành tre ra sau đó cho rong biển lên trên, vẩy nước cho mềm rong biển, sau đó lại đem cơm đặt lên trên rong biển, không được cho quá nhiều cơm, nếu không khi cuộn lại sushi sẽ rất to, cắt ra cũng không đẹp. Trải cơm xong, cho lên một lớp dăm bông, lại đem dưa chuột, cà rốt, xúc xích lên trên, Khương Hành không thích ăn mayonnaise nên Lý Quân cũng không cho vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!