Có chung đề tài với vợ chồng Lý Thù Minh đại khái chỉ có mình Khương Hành, khi bọn họ ăn mì, chỉ có hắn ngồi tiếp chuyện.
Ăn xong, Lý Thù Minh chủ động cầm bát đũa mang vào phòng bếp, Lý Quân rửa sạch bát đũa của bọn họ rồi mới bỏ vào tủ bát.
Đám người Lương Chỉ Duyên đều tụ tập cả ở phòng khách, một chiếc ti vi không có âm thanh ở sau lưng, Hoàng Tâm Nhuế, Hà Uyển Tinh, Lâm Lập Thư ba người ngồi chung trên một cái ghế sô pha, Lương Chỉ Duyên ngồi khoanh chân trên mặt đất, còn lại một cái ghế sô pha khác, để lại cho Khương Hành và vợ chồng Lý Thù Minh.
Lý Thù Minh cười nói: "Đây là chuẩn bị mở tiệc trà sao?"
Hoàng Tâm Nhuế luôn luôn có mục đích rõ ràng, mắt thấy chiêu số ở chỗ Khương Hành đi không thông, chắc chắn không thể buông ta Lý đạo diễn này, thừa dịp vợ chồng Lý Thù Minh đang dùng bữa, cô về phòng trang điểm lại lần nữa.
Cô ôm cái gối giả bộ đáng yêu, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thù Minh: "Lý đạo diễn, ngồi xuống nói chuyện chút đi."
Trên bàn trà bày một đống đồ ăn vặt mà Hoàng Tâm Nhuế mang tới lúc sáng.
Ba người Lương Chỉ Duyên cũng mong đợi Lý Thù Mình có thể tán gẫu cùng bọn họ một chút, Lý Thù Minh cũng biết tránh không khỏi, liền cùng Hạ An Mẫn ngồi xuống, Khương Hành ngồi vào cái ghế đơn, kéo ra chút khoảng cách với bọn họ, hắn không muốn bị hỏi, tâm linh canh gà không thích hợp với hắn.
Lý Quân là người cuối cùng từ trong bếp đi ra, anh không tới khu vực sô pha xem náo nhiệt, mà là ngồi vào ghế ở quầy tiếp tân, quay đầu nhìn chằm chằm vào khung ảnh và những con búp bê trang trí mà tổ tiết mục bày trên giá. Anh lấy ra một chồng bưu thiếp, xem trong chốc lát lại đem bưu thiếp trả lại, những người khác đều đang nghiêm túc nghe Lý đạo diễn phát biểu về "tu dưỡng bản thân của đạo diễn".
Lý Quân không có hứng thú, nhẹ nhàng kéo ghế đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng tràn ngập khắp đồng ruộng bên ngoài, có một loại mọi âm thanh đều yên tĩnh, thoải mái nhàn nhã.
Kỳ thực khách sạn cách đồng ruộng khá xa, ở giữa là một con đường lớn và một vài nhà ở cây cối, nhưng chỗ bọn họ địa thế cao một chút, nhìn từ xa, còn có thể thấy bù nhìn được dựng thẳng trên đồng ruộng, cực kỳ giống người lính đang nghiêm trang đứng gác, đang tập trung tinh thần bảo vệ quê hương của bọn họ.
Tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp trong nhà, chúng nó nên làm cái gì thì làm cái đó.
Lý Quân bỗng nhiên có chút hâm mộ đám côn trùng này, không phải lo lắng người bên người ngày nào đó đột nhiên sẽ quên mất ngươi.
Khương Hành gặp tai nạn ở phim trường, anh biết được vẫn là xem trên tin tức, lúc ấy thiếu chút nữa cảm thấy trời đất đều sụp xuống, vẫn luôn lo lắng, tận đến khi nhìn thấy người vẫn bình yên vô sự, sinh long hoạt hổ anh mới bình tâm lại, sau đó nghênh đón anh là một cái tin dữ còn lớn hơn, Khương Hành đã hoàn toàn quên mất anh.
Kỳ thực Lý Quân có thể đi tìm trợ lý sinh hoạt cũ của Khương Hành tới làm chứng, nhưng không tới lúc tất yếu anh cũng không muốn đi con đường này. Khương Hành quên anh chắc chắn là có nguyên nhân. Thôi, tạm thời không nghĩ tới điều này nữa, hiện tại Khương Hành cũng rất thú vị, Lý Quân lại một lần nữa tự nói với bản thân không nên gấp gáp.
Lý Thù Minh kể cho bọn họ nghe một câu chuyện thú vị xảy ra giữa anh và một diễn viên, người ngồi xung quanh nghe hắn nói đều nở nụ cười, nhìn ra được Lý Thù Minh là một người đàn ông hài hước, hắn xuất hiện khiến mọi người tạm thời quên đi phiền não làm việc ban ngày, Lý Quân bận rộn một ngày, có chút mệt, không có tâm tình phụ họa, cũng không muốn dung nhập, quay đầu lại đem tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, tiếp tục phát ngốc.
Anh nhớ có một lần anh và Khương Hành dùng xong cơm chiều, hai người cùng nhau xem một bộ phim ám chỉ nạ phân biệt đối xử với người Mỹ gốc phi, sau đó nằm ở trong sân uống nước dưa hấu, tắm ánh trăng.
Bộ phim này từ nhân vật, kịch bản cho tới diễn viên đều có thể nói là hoàn mỹ, cùng năm còn đạt được nhiều giải thưởng liên hoan phim quốc tế, cơ hồ không có gì để bắt bẻ, nhưng cái mà bọn họ thảo luận lại là một vấn đề khác.
Thảo luận xem ba nhân vật đạo diễn, biên kịch và diễn viên cái nào là quan trọng hơn.
Đạo diễn cần phải có năng lực kiểm soát toàn bộ tình hình chung, biên kịch cần phải sáng tác kịch bản, diễn viên cần phải đem nhân vật trong kịch bản hoàn mỹ thể hiện ra, nếu ba nhân vật đều hoàn mỹ đạt tới nhất trí, như vậy một bộ phim liền thành.
Nhưng hiện tại việc làm phim không đơn giản như trong tưởng tượng, nếu đạo diễn không thể xử lý, như vậy biên kịch sẽ phải tiếp thu nhiều mặt kiến nghị, nhà sản xuất này nói như vậy không được, nhà đầu tư kia nói như vậy không thể, thậm chí cả bên tuyên truyền cũng lẫn vào một chân, khiến người phi thường khó xử, cho nên một bộ phim hay cần có một đạo diễn có thể nắm bắt tổng thể.
Lý Quân biết Khương Hành muốn trở thành đạo diễn phía trong hậu trường, đây là phương hướng mà rất nhiều diễn viên đi đến địa vị nhất định đều sẽ hướng tới, Khương Hành cũng không ngoại lệ, bằng không hắn cũng sẽ không cùng Lý Quân thảo luận vấn đề này.
Lý Quân xuất thân chính quy, Khương Hành lại không phải, hắn là năm 17 tuổi bắt đầu tham gia đóng phim, có tài năng diễn xuất tuyệt vời, luôn biết suy nghĩ, sau đó lại khắc khổ dụng công, nỗ lực đề cao tố chất bản thân, kỹ thuật diễn tự nhiên càng thêm tinh tế.
Sau khi đề tài kết thúc, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Nếu anh làm đạo diễn, vậy em sẽ là nam chính số 1 trong bộ phim đầu tiên của anh."
Khương Hành dính vào trên người anh nói: "Tuyệt đối là nam chính số 1, anh cũng chỉ đáng xách giày cho nam chính số 1."
Lý Quân đẩy đẩy đầu của hắn ra, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, có chút ngứa, anh rụt rụt cổ hỏi: "Vậy ai là nam số 2"
Khương Hành chỉ chỉ vào mình: "Đạo diễn, biên kịch, nam 2."
Lý Quân nở nụ cười, nghe thấy hắn nói như vậy, hình như vấn đề đạo diễn biên kịch diễn viên cái nào càng quan trọng hơn đã được giải quyết, ba hợp một là được.
Khương Hành bị nụ cười của anh hấp dẫn, nhẹ kéo qua mặt Lý Quân, nhẹ nhàng cắn một cái, đôi môi vừa ăn qua dưa hấu ướp lạnh, lạnh lạnh mát mát, là loại kem duy nhất có thể làm nhiệt độ cơ thể người ta tăng lên trong đêm hè.
Khi Lý Quân lấy lại tinh thần gương mặt anh hơi hơi nóng lên, Khương Hành không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh anh, ánh sáng ở chỗ anh tương đối tối, hẳn là không nhìn thấy mặt mình đỏ lên nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!