Ngày hôm đó, Hoàng Dương Vũ xuất viện.
Tiểu Phong cùng ông bà nội tới đón hắn.
Thằng bé vừa thấy ba xuất hiện thì vội vàng lao đến ôm lấy ba của nó.
Kiều Giang đi bên cạnh được một phen hụt hẫng.
Cô cứ tưởng cả tuần không gặp được cô thì thằng nhóc này phải nhớ cô lắm.
Ai ngờ nó lại đi nhớ ba của nó, chẳng để người mẹ như cô vào mắt cả.
- Tiểu Phong, mấy ngày qua có làm phiền ông bà không đấy?
- Kìa, con dâu.
Tiểu Phong rất là ngoan.
Nó còn biết đấm lưng cho hai người già này nữa đấy.
Đúng là cháu của ta, quả thực rất là ngoan ngoãn.
Nhìn cái vẻ mặt đắc ý của tên nhóc này, Kiều Giang chẳng buồn muốn nói nữa.
Hoàng Dương Vũ lúc này quay sang quản gia, dặn dò ông đưa ba mẹ của mình về trước.
Hắn định dẫn hai mẹ con cô về nhà họ Kiều một chuyến.
- Dương Vũ, con dẫn Tiểu Phong và Kiều Giang về bên nhà con bé thật à? Bao năm rồi, kể từ khi chúng ta cứ ngỡ con bé mất mạng… Nhà họ Kiều đối với nhà chúng ta cũng không tốt.
Thấy mẹ chồng có vẻ lo lắng, Kiều Giang đi đến an ủi bà.
- Không sao đâu mẹ.
Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.
Con sẽ về bên đó nói rõ mọi chuyện cho gia đình con biết, vậy nên mẹ đừng lo lắng quá.
Trấn an mẹ chồng một hồi, thấy bà cũng xuôi xuôi thì cô cũng yên tâm hơn.
Hoàng Dương Vũ muốn chuyện này hắn và Kiều Giang sẽ đối mặt nên hắn không muốn ba mẹ lo lắng quá.
Chính vì thế mà hắn đã thúc giục quản gia mau đưa hai người trở về đợi tin.
Cho đến khi thấy xe của hai người đã khuất dần, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu Phong, bây giờ ba và mẹ dẫn con về nhà ngoại, con có muốn không?
- Được ạ.
Hoàng Dương Vũ định ôm Tiểu Phong ra xe.
Ai ngờ, cửa xe vừa mở… Một tiếng pháo nổ ra, sau đó rất nhiều cái thứ lấp lánh rơi xuống đầu của cả ba người.
- Oa, đẹp quá…
Khác với sự hào hứng của Tiểu Phong, Hoàng Dương Vũ tỏ ra bực tức mà cúi xuống cầm lấy mảnh giấy được dính trên vô lăng xuống.
Là một món quà bất ngờ của Hàn Bắc Tư chúc hắn xuất viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!