Chương 6: Hội Chứng Ám Ảnh Tiền

Hoàng Dương Vũ...! em là đến kỳ kinh nguyệt...! kỳ kinh nguyệt anh hiểu không? Làm gì có bà dì nào? Sao đến cả cái này anh cũng không hiểu...! rốt cuộc là anh đang muốn chọc em điên tiết lên à?

Nói đến thế rồi mà chồng không hiểu thì bảo sao cô tức.

Làm gì có cái tên nào đến "bà dì" ẩn ý của phụ nữ mà cũng không biết?

Liệu rằng Hoàng Dương Vũ có phải là người có đầu óc nhạy bén, khả năng tính toán chính xác mà giới kinh doanh thường đồn đại hay không đây? Có mỗi việc cỏn con mà cũng khiến cô mệt mỏi.

Cô đang thắc mắc xem người đàn ông không gần phụ nữ như Hoàng Dương Vũ thì thường giải quyết "nhu cầu sinh lý" như thế nào nhỉ?

Hắn cũng 34 tuổi rồi chứ đâu có ít gì đâu.

Chiếc bút trên tay Hoàng Dương Vũ rơi xuống đất.

Gương mặt hắn hiện lên chút bối rối.

Quả thực là chưa bao giờ hắn để ý đến những việc này nên không biết.

Sau lần này, có lẽ hắn sẽ rút kinh nghiệm đi tìm hiểu.

- Em đợi một lát!

Hoàng Dương Vũ cúp máy rồi gọi điện vào máy của Tư Lâm.

- Cậu...! cái đó...! lập tức chuyển đến nhà tôi một chuyến...

Đầu dây bên kia truyền tới giọng điệu khó hiểu của Tư Lâm.

- Này, ông bạn à, ông nói cái gì vậy? Đột nhiên tự dưng biến thành kẻ lấp liếm rồi?

Dạo này Hoàng Dương Vũ có thái độ rất kì lạ đến cả Tư Lâm cũng không thể tiêu hoá được.

Đường đường là Boss lớn của tập đoàn mà lại như vậy? Ôi, hình tượng Hoàng Dương Vũ mĩ nam hoàn hảo trong mắt Tư Lâm sụp đổ rồi.

- Cậu bớt suy diễn! Lập tức cho người mang băng vệ sinh tới biệt thự của tôi.

Nhanh lên, Kiều Giang ở trong nhà vệ sinh lâu lắm rồi.

[....]

Kiều Giang ngồi lì trong nhà vệ sinh mãi không ra, cô vừa ôm bụng đau vừa muốn chửi thề Hoàng Dương Vũ lề mề.

Mãi lúc sau, Hoàng Dương Vũ đứng ngoài cửa gõ vài cái.

Kiều Giang mới nhích người đi tới mở cửa nhận lấy một gói băng vệ sinh từ tay hắn.

Cô không biết Hoàng Dương Vũ mua cái thứ này bằng cách nào nhưng thôi dùng tạm đã.

Giải quyết nguyệt sự xong xuôi đâu đấy, Kiều Giang mới lững thững đi xuống tầng 1.

Đúng lúc này, cô nghe thấy có tiếng người vận chuyển gì đó.

Vừa bước chân xuống đại sảnh, mồm Kiều Giang há hốc không ngậm được lại.

Trước mắt cô là một thùng băng vệ sinh được nhân viên vận chuyển bê đến để trước mặt.

Nhìn tầm này biết là nhiều tới cỡ nào, chắc tầm một xe tải chở băng vệ sinh.

Mà Hoàng Dương Vũ như đang xem một món hàng lạ, thỉnh thoảng cúi xuống nhìn nhãn hiệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!