Kiều Giang lạnh cả sống gáy.
Cô quay người lại nhìn Ngọc Mai rồi lại nhìn Hoàng Dương Vũ.
Gương mặt lập tức xịu xuống tỏ vẻ hối lỗi, run run đưa tay ra nắm lấy tay áo của hắn.
- Em sai rồi, xin anh cho em một cơ hội nữa...! anh à...
Chỉ biết hắn cúi xuống, gương mặt góc cạnh với làn da mịn màng sát ngay với mặt cô.
Hắn nhìn cô, nhìn một cách chăm chú.
Có lẽ hắn muốn tìm hiểu biết thêm về vợ hắn.
Hắn muốn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu chiêu trò để qua mặt hắn.
Vốn định giải quyết xong công việc nhanh nhất để có thời gian bên cô hơn.
Vậy mà cô không thèm để tâm tới tấm lòng của hắn.
Hắn cho cô thẻ đen để tiêu tiền, cô lại vung một cách bừa bãi ăn chơi không đâu vào đâu cả.
Đã vậy lại còn bị bắt tới đồn cảnh sát.
- Em có biết, ba em vừa mới thắng cử lên làm bộ trưởng rồi không?
Cô gật đầu.
- Em có biết, sự việc ngày hôm nay nếu để đám phóng viên biết được thì hình ảnh của ba em sẽ xấu đi như thế nào không?
Cô lại gật đầu.
Trong lòng Kiều Giang bực bội.
Cô biết, biết rõ gia thế của bản thân hùng hậu tới cỡ nào.
Nhưng, chỉ cần một lỗi nhỏ thôi là bao chỉ trích của dư luận sẽ đổ lên đầu gia đình cô.
Ai cũng lo nghĩ cho danh dự và tiền bạc.
Còn cô thì sao?
Kể từ khi cô 15 tuổi, chưa bao giờ cô ăn được bữa cơm trọn vẹn với gia đình.
Mẹ thì bận chỉ lo cho em trai cô, ba thì lúc nào cũng tiếp khách rồi đi bàn công việc.
Cho tới khi 24 tuổi, cô lấy chồng rồi mà chưa hưởng cái cảm giác gọi là " ấm áp gia đình".
Từ đó, đầu óc của cô luôn suy nghĩ tới tiền.
Chỉ có như vậy, mỗi đêm cô sẽ không phải khóc, không phải cô đơn một mình nữa.
Bạn bè của cô họ cũng chẳng thể suốt ngày bên cô được.
Chỉ có tiền mới làm cô bận rộn mà quên đi những điều đau lòng đó.
- Dương Vũ....! anh có thể...! cho em tiền không?
Cứ mỗi lúc tủi hờn là cô lại nhắc tới tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!