Chương 20: Mê Tiền Nhưng Không Quên Tình Nghĩa

Chỉ còn chút nữa là Kiều Giang đã phải về chầu ông bà rồi.

Bỗng nhiên bị anh trai phá đấm khiến cho Hoàng Dương Vỹ ngày càng thêm bực dọc hơn.

Anh ta dù không muốn nhưng vẫn đẩy Kiều Giang ra.

Còn Kiều Giang thì hơi cau mày, cố gắng hít lấy để thở.

Hoàng Dương Vũ đi đến bên giường bệnh, hắn đưa mắt nhìn xuống chiếc cổ trắng của cô hiện giờ đang in những nốt ửng đỏ.

- Vừa ra tù lại đến đây gây chuyện? Có vẻ như thời gian ở tù không khiến em cải thiện bản tính thì phải?

Kiều Giang khôi phục lại tinh thần, sau đó cô cúi xuống nhặt những tờ tiền rơi dưới đất lên.

Nhìn hành động này của cô, Hoàng Dương Vỹ lập tức nở nụ cười khinh bỉ.

Riêng Hoàng Dương Vũ lại có suy nghĩ khác.

Hắn biết cô mắc hội chứng ám ảnh tiền nên cách suy nghĩ và cách nhìn của hắn về cô cũng sẽ nổi lên chút thông cảm.

- Tính mạng cũng chẳng bằng mấy đồng tiền rẻ rách đấy.

Kiều Giang, cô đúng là loại người vật chất nhất mà tôi từng gặp.

Hoàng Dương Vỹ nói xong muốn rời đi.

Ai ngờ khi anh ta vừa ra đến cửa, một chiếc cốc bay đến sượt qua vai, đập mạnh vào cửa rơi xuống vỡ nát.

Kiều Giang cảm thấy phía sau mình có một thứ gì đó rất lạnh.

Cô vừa quay đầu lại, quả nhiên suýt bị cái dáng vẻ như muốn giết người của Hoàng Dương Vũ làm hết hồn.

Ngay cả Hoàng Dương Vỹ vừa nãy còn hống hách nhưng bây giờ lại bị áp chế, bất động tại chỗ không dám đi thêm bước nữa.

- Mau xin lỗi chị dâu của em!

- Anh cả, em sẽ không xin lỗi loại người phụ nữ này...! anh...

- Anh không muốn nhắc lại lần hai.

Hoặc là xin lỗi chị dâu của em, hoặc là đừng trách anh trai em ra tay tàn độc!

Lời nói này của Hoàng Dương Vũ khiến cho Hoàng Dương Vỹ bất giác nhớ lại thời điểm lúc nhỏ.

Năm ấy, Hoàng Dương Vũ 18 tuổi, Hoàng Dương Vỹ 11 tuổi.

Vì là tuổi ngỗ nghịch, lại là con trai út của gia đình thế gia nên Hoàng Dương Vỹ sinh ra tính cách nông nổi, tự ý làm theo ý mình.

Hôm đó, giáo viên chủ nhiệm của Hoàng Dương Vỹ gọi điện về nhà thông báo rằng anh ta đã tự ý nghỉ học cả tuần.

Cũng chính buổi tối hôm đó, Hoàng Dương Vũ đã chính tay dùng chiếc roi da đánh Hoàng Dương Vỹ đến nỗi phải nhập viện vì bị thương nặng, mặc kệ cho những lời khuyên can của mẹ hắn.

Tuy Hoàng Dương Vũ rất quý em trai nhưng hắn sẽ không thể chấp nhận một đứa em trai hỗn láo, không biết phải trái làm xấu mặt nhà họ Hoàng.

Đến giờ Hoàng Dương Vũ vẫn còn nhớ như in cái ánh mắt đó của anh trai.

Có lẽ trong tiềm thức của anh ta thì trận roi da đó vẫn ám ảnh từ đó đến giờ vẫn chưa tan biến.

- Không cần đâu, dù gì tôi cũng quen rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!