Hai người vẫn phải quay về thành phố B một chuyến, bởi họ còn chưa kết hôn mà đã có con sẽ trở thành người ở chui, cần phải tái hôn mới được đăng ký hộ khẩu, mà hộ khẩu của họ đều để cả ở thành phố B.
Quay trở về nội địa, lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi quay trở về A Lí, từ đó sống một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc. Đó là một ước vọng sống động biết bao.
Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất thu dọn hành lý đơn giản, chuẩn bị quay về nội địa.
Lần trở về này, họ không thể đi đi về về trong thời gian ngắn, vì vậy không thể mang theo Quân Quân, Ngụy Nhất rất lưu luyến ôm chú chó nhỏ vào lòng, rơi nước mắt. Cuối cùng cũng đem tặng cho đứa trẻ của một gia đình dân tộc Tạng ngay cạnh nhà. Ngụy Nhất dùng vốn tiếng Tạng méo mó mà Trâu Tướng Quân dạy cô, dặn đi dặn lại nhiều lần; nó tên là Quân Quân, nó rất thích gặm xương lợn".
Khi hai người ngồi lên xe đi ra sân bay Côn Sa của A Lí, chú chó nhỏ Quân Quân hăm hở chạy đuổi theo phía sau xe.
Hôm đó, ánh mặt trời thật rạng rỡ, Ngụy Nhất nhìn qua cửa kính, thấy Quân Quân, chú chó mà cô đã nuôi duỡng bấy lâu nay đang tung bốn vó lên chạy thục mạng, vừa đuổi theo vừa sủa vang trong gió cát. Ngụy Nhất khóc không thành tiếng, Trâu Tướng Quân ôm cô, nói chú chó nhỏ sẽ quen với chủ mới ngay thôi.
Mãi tới khi xe tới sân bay Côn Sa, Ngụy Nhất vẫn không ngừng quay đầu lại, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào.
Máy bay khứ hồi về Thành Đô là chuyến bay buổi chiều. Trên sân bay, người người qua lại, đủ mọi loại da.
Buổi trưa hôm đó, trời nắng gay gắt, Trâu Tướng Quân mua cho Ngụy Nhất một chiếc mũ chống nắng. Tâm trạng của Ngụy Nhất không tốt, vẫn còn nhớ tới Quân Quân, khóe mắt có thể rưng rưng bất cứ lúc nào.
Mua vé xong, hai người ngồi trong phòng đợi, tình tứ khóac vai nhau trò chuyện.
Ngồi cạnh Ngụy Nhất là một người đàn ông mang dáng dấp của người dân tộc Tạng, bề ngoài vạm vỡ, thấy mắt Ngụy Nhất đỏ hoe, bèn dùng vốn tiếng phổ thông khập khiễng để nói chuyện với cô, hỏi Ngụy Nhất tại sao lại khóc.
Ngụy Nhất nói đã tặng Quân Quân cho ngưòi khác rồi. Nhắc tới chú chó đó là chạm vào nỗi buồn, nước mắt cô lại tuôn rơi. Người dân tộc Tạng rất tốt bụng, trao đổi với Ngụy Nhất một vài cảm xúc khi nuôi chó, xong rồi nói: "Cô gái đừng khóc nữa, tôi đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt nhé." Nói xong, anh ta rút ra một chiếc khăn giấy. Trâu Tướng Quân rất tinh mắt, liếc thấy trong túi của người đó có một vật đen sì được bọc trong khăn giấy, hình như là một khẩu súng ngắn.
Trong lòng cảm thấy lo sợ, ngoài mặt vẫn thản nhiên nói với Ngụy Nhất: "Tiểu Trư, đi cùng anh tới nhà vệ sinh một lát nhé!".
Ngụy Nhất mông lung không hiểu, đứng lên đi cùng Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân không đến nhà vệ sinh, anh chạy đi báo án, cảnh sát bảo vệ an ninh sân bay lập tức ập tới, định bắt giữ người đó.
Người đàn ông kia thấy hành tung của mình đã bị bại lộ, hiện rõ bộ mặt hung ác, quả nhiên rút từ trong ngực mình ra một khẩu súng tự vệ. Hắn thừa cơ túm lấy người phụ nữ ngay bên cạnh, gí họng súng vào thái dương của cô, hét lớn: "Không được động đậy, không được lại gần!"
Đám đông trong giây lát đã trở nên náo loạn, đổ xô về khắp các hướng như nước lũ, tiếng la hét đinh tai vang lên.
Bên cạnh đó có một bé trai, khoảng bốn, năm tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, chắc là khách trong nội địa đến đây du lịch cùng bố mẹ. Cậu bé bị đám đông xô đẩy ngã sấp xuống, kêu khóc không ngớt, hét gọi "mẹ ơi" với người phụ nữ đang bị tên ác ôn hung dữ lôi đi. Người phụ nữ đó vốn đã hỏang sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, thấy con trai bị xô ngã xuống đất lại càng hoảng hốt muốn giây giụa chạy lại đỡ con dậy.
Tên ác ôn cuống lên, lập tức chĩa mũi súng vào đùi của người phụ nữ đó bóp cò, "đoàng" một tiếng, cùng với tiếng kêu thất thanh đau đớn vang vọng trong đại sảnh của sân bay, vài đụn khói mang theo mùi thuốc súng lan tỏa trong không gian, đám đông lại càng hoảng hốt như đàn kiến bị tan đàn, náo loạn.
Thấy đám đông hoảng lọan dường như sắp giẫm đạp lên người đứa bé. Vốn đang cùng Ngụy Nhất đứng tại nơi an toàn, Trâu Tướng Quân không kịp suy nghĩ nhiều, liền từng bước lớn lao tới. Trâu Tướng Quân dáng người cao lớn, đi ngược lại với đám đông đang chạy trốn khắp nơi rõ ràng rất nổi bật. Tên ác ôn kia đã nhận ra, Trâu Tướng Quân ban nãy đứng bên cạnh các viên cảnh sát nên đoán anh là người đã tố cáo. Hắn lại càng căm hận anh, giơ súng nhắm thẳng về Trâu Tướng Quân, hét lên:"Đứng im!
Còn động đậy nữa, tao bắn chết!"
Ngụy Nhất sợ hãi hét lên:"Đừng."
Trâu Tướng Quân lúc đó chỉ quan tâm tới việc cứu đứa trẻ đang bị ngã dưới đất, không hề để ý tới lời nói của tên ác ôn kia. Nhanh chóng tới đỡ cậu bé dậy, ôm chặt cậu bé vào lòng.
Lúc này, khoảng cách giữa Trâu Tướng Quân và tên ác ôn kia chỉ có vài bưóc chân, tên ác ôn cảm thấy hành động của Trâu Tướng Quân lúc này đang uy hiếp nghiêm trọng tới hắn ta, hoảng hốt ra lệnh: "Tên kia, quỳ xuống, quỳ xuống!".
Trâu Tướng Quân không thèm để ý, ôm lấy đứa trẻ định đến chỗ an toàn, cứ tự động đứng lên. Chính vào lúc đó, tên ác ôn đã nổ súng. Ngụy Nhất đứng ở phía xa, quan sát được mọi diễn biến một cách rõ ràng, toàn thân run rẩy, thấy tên ác ôn kia nổ súng, cô dường như muốn ngất xỉu. Cô cầu xin người cảnh sát đứng bên cạnh, hét lớn: "Mau nổ súng đi, mau nổ súng đi!
Hãy cứu chồng tôi!".
Mấy viên cảnh sát đều mang súng trên tay, thấy tên ác ôn chỉ trong nháy mắt đã nổ liền hai phát, vô cùng hiểm ác, lại có con tin đang trong tay hắn, sợ làm hại tới người vô tội, đều không dám tùy tiện nổ súng.
Phát súng thứ hai của tên ác ôn nhằm trúng vào bắp chân của Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân chỉ cảm thấy bắp chân mình tê buốt, ngay sau đó là cảm giác đau nhói như bị lửa đốt, cắn răng chịu đựng, động tác đứng lên hầu như không bị ảnh hưởng bởi cái chân đau, anh quay người đẩy đứa trẻ về phía khoảng không trước mặt. Đứa trẻ được đám đông bên cạnh đỡ lấy, đưa về nơi an toàn.
Tên ác ôn thấy Trâu Tướng Quân vẫn rất khỏe khoắn nhanh nhẹn, cứ ngỡ chưa bắn trúng, hắn không hề do dự, lại nổ tiếp một phát súng nữa, nhằm trúng vai trái của Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân mặc rất nhiều quần áo, nhưng chiếc áo trắng của anh ám đầy khói súng, trong chốc lát, trên vai áo anh xuất hiện một lỗ sâu đen ngòm, dòng máu trào ra.
Nhưng thấy Trâu Tướng Quân vẫn đứng vững, tiến về phía mình, tên ác ôn vô cùng kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên run rẩy, hét lên: "Không được lại đây, tao bảo mày không được lại đây! Tao, tao thật sự sẽ bắn chết mày đây!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!