Chương 44: Phần 02

Nguyệt Nguyệt thấy Ngụy Nhất bỗng nhiên phải chịu một cái tát, cơn say cũng đã tỉnh được vài phần, nỗi tức giận sôi lên, định lao tới ẩu đả với đối phương. Nhưng cô bị Ngụy Nhất giữ chặt lại, "Đừng, tớ không sao".

Cô gái có đôi hoa tai to bản nở nụ cười nham hiểm, dáng điệu nho nhã, uyển chuyên bước tới bên Đội trưởng Mã, ngồi xuông, che miệng cười nghiêng ngả: "Anh Mã của em ơi, em có một chuyện rất vui, anh có muốn nghe không?".

"Nói đi!", Đội trưởng Mã ngồi thẳng lên, thể hiện niềm hứng thú.

"Bây giờ có một số nữ sinh, không biết có phải do nghèo quá hóa điên hay không, nhìn thấy đàn Ông là bất chấp tất cả bám chặt lấy! Ha ha, ban nãy còn buồn cười hơn nữa, lại còn có người tự nhận là vị hôn thê của Trâu Tướng Quân! Buồn cười đến nỗi nước mắt của em trào hết cả ra đây này! Bọn chúng cứ nghĩ rằng mượn bừa đại danh của Trâu Tướng Quân là có thể bảo đảm an toàn sao? Chúng cũng không nghĩ xem, vị hôn thê của Trâu Tướng Quân sao có thể để chúng mạo phạm như vậy chứ!

Mang giày cho Chủ tịch Trâu, e rằng chủ tịch còn phải suy nghĩ năm lần bảy lượt nữa là! Anh Mã, phụ thân của Chủ tịch Trâu là Bộ trưởng Trâu cũng có chút quan hệ với anh, anh nói xem, câu chuyện cười này có hay không hả?"

Đội trưởng Mã ngoác miệng ra một cách lấy lệ, vô cùng thích thú nhìn Ngụy Nhất, thấy cô đang ngân ngân nước mắt nhìn mình, có chút động lòng, nói lớn: "Cô bé kia ban nãy nói mẹ cô ấy còn là đổng hương của anh! Bọn em đừng bắt nạt người ta nữa, trông dáng vẻ tội nghiệp thế cơ mà!"

Cô gái đeo khuyên tai to bản vừa nghe vậy lại càng tươi cười rạng rỡ: "Hóa ra là một em gái Tứ Xuyên? Ở khách sạn của chúng em, nhân viên dọn vệ sinh đều là người Tứ Xuyên, mấy đứa con gái đó, cậy mình có khuôn mặt trắng trẻo, thấy khách nam là bám riết lấy để câu kéo khiến bọn em thật khó quản lý! Ổ! Anh Mã, không phải em có ý nói người Tứ Xuyên không tốt đâu, đương nhiên là người tốt thì chiếm đại đa số, giống như Đội trưởng Mã đây mà, là một người Tứ Xuyên cực kỳ, cực kỳ tốt, đúng là đại gia!", cô ta giơ ngón tay cái thanh mảnh lên với Đội trưởng Mã.

Người khi xa quê, thấy đồng hương bị người ta ức hiếp, nếu nói là không tức giận cũng không được, sắc mặt của Đội trưởng Mã đã sa sầm xuống nhưng mấy câu nói Ninh bợ của cô gái đeo khuyên tai to bản thật hữu dụng, hơn nữa đối phương lại là một đại mỹ nữ yểu điệu, kiều diễm, liền không so đo nữa, nở nụ cười tươi như hoa.

Cô gái mang giày cao gót cũng tiến đến, khinh bỉ nói: "Em đã nói nó chính là đồ làm thuê đến từ Tứ Xuyên mà!".

Vị khách đeo kính gọng vàng vốn đã rất ngưỡng mộ nhan sắc của cô gái đeo khuyên tai to bản, vội vàng nói theo một cách nịnh bợ: "Chưa biết chừng, cái danh sinh viên cũng là mượn bừa đấy! Các cô gái bây giờ vì muốn kiếm tiền, cách gì mà chẳng nghĩ ra được. Đàn ông thích loại hàng gì, cô ta chỉ cần lắc mình một cái, là biến thành ngay mặt hàng đó!".

Ngụy Nhất tức đến nỗi run bắn cả người, hai mắt đỏ hoe, kéo Nguyệt Nguyệt định đi khỏi đó.

Cô gái sơn móng tay màu đen đứng ở cửa chặn họ lại.

Đám người này đều là những người không biết sợ gì cả. Mọi người đều biết, ba đời nhà họ Ngụy đều là người ở thành phố B, làm gì có bà mẹ tới từ Tứ Xuyên! Thấy rằng lời nói dối không cần kiểm chứng cũng tự lộ ra. Giờ đây đã xác định được hai cô gái này thân phận thấp hèn, đang buồn vì dạo này cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo, khó khăn lắm mới tìm thấy chút niềm vui, sao dễ dàng buông tha cho họ được.

Cô gái sơn móng tay màu đen cười hì hì, tiến lên phía trước, tách Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt ra. Lúc này, Nguyệt Nguyệt đã mềm nhũn người, không cần người bên cạnh ra tay cũng tự ngã bệt xuống đất. Vậy là cô gái sơn móng tay đen đẩy mạnh cô một cái từ phía sau, Nguyệt Nguyệt ngã sấp xuống, nằm sõng soài trên sàn, không hề động đậy, cứ thế lịm đi.

Ngụy Nhất sợ hãi, giãy giụa muốn chạy tới thì bị cô gái sơn móng tay màu đen túm váy kéo mạnh. Trong lúc giằng co, chiếc váy màu trắng ngà của Ngụy Nhất bị xé toạc mội mảng lớn ngay cổ áo, lập tức sắc trắng kiều diễm lộ ra khiến đám sói già đang đứng quan sát thèm nhỏ dãi.

Ngụy Nhất vô cùng phẫn nộ, xấu hổ, túm chặt lấy chỗ cổ áo bị rách, quắc mắt lên nhìn cô gái sơn móng tay màu đen kia.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Có chiêu trò gì thì giở ra đi? Chẳng phải mày là bà lớn có Trâu Tướng Quân hậu thuẫn sao? Mày gọi anh ta tới cứu đi? Đồ lừa đảo không biết xấu hổ! Tao nói cho mày biết, bà đây mới là người phụ nữ của Trâu Tướng Quân!", cô gái sơn móng tay màu đen không chiếm được trái tim của Trâu Tướng Quân, lúc này liền tiện thể nói cho sướng miệng. Mấy cô gái còn lại bật cười.

Ngụy Nhất đâu còn tâm trí chú ý tới biểu hiện của người khác, thầm nghĩ nếu cô ta và Trâu Tướng Quân không có quan hệ tình cảm với nhau, một người con gái chắc sẽ không thể bất châp sự trong sạch mà nói năng một cách hồ đổ như vậy. Ngụy Nhất chắc chắn rằng Trâu Tướng Quân đã lén lút qua lại với cô gái sơn móng tay màu đen này, lập tức mọi hy vọng với cái tên họ Trâu kia đều tan thành mây khói.

Cô gái sơn móng tay màu đen thấy Ngụy Nhất cúi đầu trầm tư, bộ dạng đau khổ, tưởng rằng những lời nói dối ban của cô bị phát giác nên mới xấu hổ như vậy, bèn đắc ý cười nham hiểm. Cười xong, lại túm tóc Ngụy Nhất, giơ tay định đánh vào mặt cô, thề rằng muốn trút hết mọi nỗi thù hận trong lòng với Trâu Tướng Quân lên người đứa con gái tự làm tự chịu này. Nhưng phút chốc cô ta lại bị một giọng nói trầm trầm ngăn lại: "Vội vàng gì chứ! Không đánh có được không?

Một cô em ngon lành như thế, đánh hỏng mặt rồi còn vui vẻ làm sao được? Bảo các em đừng bắt nạt cô ấy nữa mà!", lại là giọng của Đội trưởng Mã.

Đội trưởng Mã bấy giờ đã đứng trước mặt bọn họ khẽ nở nụ cười, kéo Ngụy Nhất lại, khom lưng giúp cô phủi phủi lớp bụi đất trên đầu gối, lạnh lùng hỏi: "Em gái, có đau không?".

Ngụy Nhất cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, không để chúng rơi xuống, ánh mắt nảy lửa, hằn học nhìn cô gái sơn móng tay màu đen.

Cô ta không ngờ Ngụy Nhất vẫn chưa chịu ngoan ngoãn, liền nổi giận, lại định ra tay nhưng bị Đội trưởng Mã ngăn lại. Đội trưởng Mã sa sầm nét mặt: "Sao vậy, anh đã nói rồi mà, em gái! Anh bảo em đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em có nghe rõ không? Cứng đầu với anh là muốn nói người Tứ Xuyên bọn anh nói được mà không làm được hả?".

Cô gái sơn móng tay màu đen thấy Đội trưởng Mã đã tức giận, không dám làm càn nữa. Cô gái đeo khuyên tai to bản cười hì hì tiến lên giảng hòa, nắm lấy tay của cô bạn, khuyên nhủ: "Cậu không nhận ra sao? Anh Mã đã thích cô em này rồi, ai dám qua mặt anh Mã cơ chứ? Thôi, bỏ qua, đi, các chị em, bọn mình đi uống rượu thôi, không nên vì một người lạ mặt mà trở nên mất vui, hôm nay cho qua, đã có anh Mã rồi", cô ta nói đến đó, buông một ánh mắt phóng đãng về phía Đội trưởng Mã, "Hì hì, đã có anh Mã thu nhận lời cầu khẩn của cô ta ở chỗ khác rồi!"

Đội trưởng Mã nắn bóp cánh tay của Ngụy Nhất, thật mịn màng, dễ chịu, lại được câu nói vô cùng hoang đường của cô gái đeo khuyên tai to bản khơi gợi, lập tức nổi cơn dục vọng, ánh mắt nhìn Ngụy Nhất càng lúc càng sâu hơn.

Đám các cô gái này đã chơi bời nhiều năm trong chôn làng chơi, ai mà không biết cái gã lừa lọc họ Mã này đang có ý định gì, lập tức hết cơn giận dữ, vui vẻ ra bên cạnh uống rượu cùng mấy đàn anh trong đội Phòng cháy chữa cháy.

Ngụy Nhất cảm ơn Đội trưởng Mã, rồi nói muốn ra về. Đội trưởng Mã chỉ vào Nguyệt Nguyệt

- lúc bây giờ đã được đỡ ngồi lên ghế, nói: "Nguyệt Nguyệt say như thế kia, đi làm sao được? Đợi cho cô ấy ngủ một chút đi! Chúng ta cùng nói chuyện tiếp. Ban nãy chỉ là hiểu lầm, mấy cô em kia thực ra đều là bạn, tục ngữ nói rất đúng, không đánh nhau thì không quen biết mà!".

Đội trưởng Mã vừa nói vừa kéo Ngụy Nhất ngồi xuống ghế bản thân ông ta cũng ngồi xuống cạnh cô. Ông ta giúp Ngụy Nhất sửa lại mái tóc rối bù, lại tận tay bóc nho đút cho Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cau mày nói không muốn nhưng dù sao đối phương cũng là bề trên, lại vô cùng nhiệt tình nên cô đành nếm một quả.

Đội trưởng Mã lại mời Ngụy Nhất uống rượu, Ngụy Nhất nói mình bị dị ứng với men rượu, nhất định không uống. Đội trưởng Mã thấy có phần mất mặt, bộ dạng như sắp nổi giận, Ngụy Nhất thầm tính toán: Nguyệt Nguyệt đã ngủ thiếp đi rồi, bản thân mình sức lực lại yếu, không thể tự nâng đỡ cậu ấy được, lát nữa còn phải nhờ cậy vào Đội trưởng Mã, vì vậy bây giờ không thể dễ dàng đắc tội với họ được. Vậy là cô cau mày, nghiến răng lại, ngửa cổ uống một hơi cạn ly rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!