Đó là một đầm nước khá sâu ở lưng chừng núi, diện tích mặt đầm không lớn lắm, nhưng dài và hẹp, đưa mắt nhìn ra xa lại bị vách núi dựng đứng chắn ngay trước mặt, nên miễn cưỡng có thể coi đó là một cái đầm "nhìn ngút tầm mắt".
Bên đầm nước đó, ánh chiều tà như gấm vóc, sóng biếc dập dờn, cơn gió khẽ xào xạch trong rừng cây, giống như có sự hiện diện của Tiên giới. Cứ cho là trong đầm không có cá nhưng cũng coi như đã được thưởng thức một cảnh đẹp mê hồn.
Ngụy Nhất nhìn mặt nước trong xanh rồi hỏi: "Một tiếng nữa, nếu cả hai chúng ta đều không câu được cá, vậy phải tính thế nào?".
Về mặt khí phách và độ lượng, Trâu Tướng Quân lại là người hào phóng, anh nói luôn mà không cần suy nghĩ: "Coi như em thắng".
Ngụy Nhất khẽ mỉm cười, tìm được vài con giun đất trong đám bùn, móc vào lưỡi câu, buông cần với động tác thoải mái, nước chảy tất thành mương, sau đó nghiêm trang ngồi ngay ngắn, chỉ đợi cá tới là giật cần câu.
Trâu Tướng Quân dù thế nào cũng không thể ngờ rằng Ngụy Nhất lại là một cao thủ trong việc câu cá.
Trước đây, gần nhà Ngụy Nhất có một ông hàng xóm mê câu cá, thấy Ngụy Nhất tính tình hiền lành nên ông rất quý mến, lần nào đi câu cũng rủ ngụy nhất đi cùng, Ngụy Nhất xem nhiều bị nhiễm, nghe lắm bị lây, bản thân cô cũng lĩnh giáo thêm nhiều kinh nghiệm. Trâu Tướng Quân thấy điệu bộ hết sức bình thản của Ngụy Nhất, biết mình đã gặp phải một đối thủ lão luyện, anh cố gắng trấn tĩnh, khẽ hỏi: "Em câu cá gì vậy?".
Ngụy Nhất đáp: "Cá diếc".
Khả năng phát tán tư duy của Như Như quả là không tồi, lập tức liên tưởng ngay tới hình ảnh của loại cá đó trên bàn ăn, nói: "Cá diếc nhỏ lắm! Lại nhiều xương! Ăn không ngon!".
Trâu Tướng Quân vốn không biết hình dạng của cá diếc như thế nào, thầm suy ngẫm về lời nói của hai cô gái hồi lâu, rồi lại suy nghĩ một lúc mới mở miệng hỏi người ngồi bên cạnh: "Thế cá gì thì to?".
Như Như cướp lời: "Đương nhiên là cá trắm cỏ rồi! Con to nhất có thể lên tới chục cân ấy chứ!".
Trâu Tướng Quân mững rỡ ra mặt, lại hỏi: "Cá trắm cỏ ăn gì?".
Mọi người đều mang theo vẻ khinh thường, đồng thanh nói: "Đương nhiên là ăn cỏ rồi!".
Trâu Tướng Quân liền nóng lòng muốn làm thử ngay, anh nhìn xung quanh một lượt, quơ đại một nắm cỏ vô danh bên bờ đầm nước, quấn bừa lên lưỡi câu, dang tay hất mạnh một cái, chiếc móc câu vạch một đường cong tuyệt mỹ lên không trung rồi rơi xuống mặt nước cách chỗ Ngụy Nhất thả câu xa hơn, nhưng vẫn chưa vào tới giữa lòng đầm.
Trâu Tướng Quân quay sang nhìn Ngụy Nhất một cái, nhướng cặp mày rậm lên, còn tỏ vẻ rất đắc ý. Anh nắm chặt cần câu, chỉ cảm thấy mồi cá do chính tay mình làm đương nhiên là ngon, ngọt, lũ cá trắm cỏ nhất định đang lao tới tranh cướp nhau miếng mồi béo bở.
Khoảng mười phút sau, Ngụy Nhất lẳng lặng nhấc cần câu lên, động tác nhanh nhẹn rướn lên trên một cái, một chú cá tươi, to khoảng một bàn tay, miệng ngậm chặt lưỡi câu, quẫy đạp tung tóe khi bị kéo lên khỏi mặt nước. Ngụy Nhất bản tính khiêm tốn, chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi phân biệt rõ phái mạnh phái yếu thì phải trấn áp đối phương, chỉ là khi bắt được cá, liền vui vẻ nói: "Ở đây quả nhiên là có cá".
Còn phía bên Trâu Tướng Quân, ngoài mấy cơn gió nhẹ khe khẽ thổi, sóng nước lăn tăn, chiếc phao câu vẫn nằm yên không hề động đậy.
Mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Duy chỉ có Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, trầm lặng không nói.
Buông câu là một loại hình vận động vừa rèn luyện sức khỏe vừa rèn luyện tính cách, trong đám người trẻ tuổi đó, ngoài Ngụy Nhất ra, còn ai có thể yên lặng, kiên nhẫn như vậy được?
Vậy là bọn họ rủ nhau tụ tập lại một chỗ nô đùa ầm ĩ.
Nguyệt Nguyệt ngồi bên đầm, cởi hết giày, tất, thả hai chân xuống nước . Làn nước lạnh ngắt khiến cô nổi hết cả da gà nhưng vẫn hét lớn: "Dễ chịu quá, dễ chịu quá! Mọi người mau lại đây rửa chân này!".
Sáu người còn lại ai cũng đặt cược rằng Ngụy Nhất sẽ thắng, thấy Ngụy Thất đã câu được một con cá, nắm chắc phần thắng trong tay, không còn cảm thấy lo lắng gì nữa, ai nấy đều cởi bỏ giày, tất vứt trên bờ, thò chân xuống nước khua khoắng loạn xạ.
Trâu Tướng Quân trừng mắt lên, lạnh lùng quát: "Làm lũ cá của tôi hoảng sợ bỏ chạy hết rồi đây này!" .
Vĩ cười hì hì, nói "Nhất Nhất còn chẳng nói gì, cậu cũng sợ à?".
"Hừ", Trâu Tướng Quân khẽ hừ một tiếng, sa sầm nét mặt, không nói thêm câu nào nữa.
Thực ra, Nguyệt Nguyệt cũng là một cô gái có nhan sắc trong mắt Trâu Tướng Quân, khi cô ấy đứng cạnh Ngụy Nhất, lại chẳng khác nào đem mây trắng so sánh với bùn lầy.
Nguyệt Nguyệt ngồi tựa vào Vĩ, đưa mắt nhìn sóng nước, cảm thấy có chút gì đó mơ màng, bỗng ỏn ẻn hỏi một câu ướt át tới nỗi khiến người và thần đều cảm thấy phẫn nộ nhưng lại khiến không biết bao nhiêu chàng trai cô gái khom lưng cúi mình: "Vĩ, nếu em và mẹ anh cùng bị rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?".
Đây là câu hỏi mà Vĩ thích trả lời nhất, anh không cần suy nghĩ, lớn tiếng trả lời một cách dứt khoát: "Đương nhiên là em rồi!".
Nguyệt Nguyệt cố gắng kiềm chết để sự vui sướng không bộc lộ quá rõ, lên giọng giáo huấn anh " Phải cứu bề trên trước chứ!".
Vốn là những câu nói đùa tinh nghịch của con gái, người bên cạnh không nên góp lời. Nhưng An Dương quả thực không thể kìm nén được, buột miệng thốt lên một câu: "Hồi còn trẻ, mẹ cậu ấy là thành viên chủ lực trong đội bơi lội quốc gia đấy!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!