Chương 24: (Vô Đề)

Ngụy Trích Tiên bị ốm phải nhập viện. Cô đánh cược với chính mình: "Tất cả mọi thứ của Tô Thích, Trâu Tướng Quân đều sẽ chiếm đoạt lại". Để lại bắt đầu thu hút sự chú ý của Trâu Tướng Quân, cô chọn cách ở bên Tô Thích. Cách nghĩ này mặc dù có phần ấu trĩ, đáng cười nhưng đó là biện pháp duy nhất mà Ngụy Trích Tiên thể hiện tình yêu với Trâu Tướng Quân trong bước đường cùng. Tấm thẻ bài duy nhất mà hiện giờ cô có được chính là tình yêu của Tô Thích, thứ mà cô đã từng không màng tới.

Nhưng cú điện thoại mang ý nghĩa "mong được người yêu cũ chúc phúc" của cô đã gọi đi rồi mà Trâu Tướng Quân chẳng có phản ứng gì. Điều này khiến cô vô cùng tức giận nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Tô Thích gọi vào di động của Ngụy Nhất, không liên lạc được, thầm nhủ chắc cô ấy đã cố ý thay số điện thoại, không muốn gặp mình nữa nên anh cũng buổn rầu một lát rồi thôi.

Tô Thích nhận được điện thoại của Trâu Tướng Quân, đôi phương hỏi thẳng: "Ngụy Nhất đang ở đâu?".

Tô Thích vô cùng ngạc nhiên, trả lời không biết rồi hỏi lại, "Ngụy Nhất đã xảy ra chuyện gì sao?".

Trâu Tướng Quân không nói thêm lời nào, cúp máy luôn. Tô Thích nghĩ ngay tới chuyện Ngụy Nhất đã bị mất tích, anh gọi điện tới phòng của Ngụy Nhất, rồi lại hỏi người nhà họ Ngụy, câu trả lời đều giống nhau: "Nhất Nhất? Nửa tháng nay đã không thấy đâu rồi".

Trong thoáng chốc, khuôn mặt của Tô Thích không còn chút thần sắc.

Tô Thích cố gắng trấn tĩnh tâm trạng đang rối bời của mình, suy nghĩ một lát, bèn lái xe lao về hướng khu chung cư Xuân Thành.

Cô bé đó quả nhiên đang ở đây! Vừa mở cửa, một mùi thịt thơm xộc thẳng vào mũi. Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thích tạm thời quay về vị trí cũ, anh bước vào nhà.

Trời mùa hè thường tối muộn, đã sáu giờ chiều vẫn còn ánh nắng, từng chùm từng sợi nhạt nhòa chiếu xiên vào phòng khách, kéo bóng của bàn ghế đổ đạc trong nhà ra dài hơn

Cặp sách của Ngụy Nhất được để ở ghế sô pha. Trên bàn ăn đã đặt sẵn hai đĩa thức ăn nóng hổi

- sườn chua ngọt vàng rộm và rau cải thảo xào xanh rờn. Hai bộ bát đũa đúng vị trí mà thường ngày cả hai thích ngồi, ở góc bàn ăn có đặt một quyển sách, chiếc bút nằm lăn lóc ngay bên cạnh. Cửa phòng bếp từ từ mở ra, thấy ngay khuôn mặt rầu rí của Ngụy Nhất

"Á!

Anh!"

Ngụy Nhất không ngờ Tô Thích lại xuất hiện như từ trên trời rơi xuống như vậy, kinh ngạc mừng vui đan xen, đĩa thức ăn trên tay khẽ nghiêng, nước sốt nóng rớt xuông mu bàn tay bỏng rát. Ngụy Nhất đau tới nỗi lạc cả giọng, méo cả miệng nhưng vẫn không buông tay, cố chịu đau bước nhanh tới bàn ăn rồi mới buông đĩa xuông.

"Anh... anh về rồi... cơm vừa nấu xong! Có thể ăn được rồi", Ngụy Nhất nhìn Tô Thích, cảm giác rất vui mừng nhưng lại thêm chút dè dặt.

"Mấy ngày vừa qua em đã đi đâu?", Tô Thích nghĩ tới Ngụy Trích Tiên, nghĩ tới lời hứa của mình với cô ấy, cô gắng kiềm chế khát vọng được ôm cô bé này vào lòng, tâm hồn anh rắn rỏi hơn, nói với một khuôn mặt không chút biểu cảm.

"Em không đi đâu cả.", Ngụy Nhất lí nhí, cúi đầu xuống, khẽ liếc trộm về phía anh.

"Tất cả mọi người trong nhà đều tìm em! Em biết không? Em thấy rất hứng thú khi khiến mọi người náo loạn hết lên sao? Em đã trưởng thành rồi, hành xử không thể tùy tiện như vậy được!"

"Anh...", Ngụy Nhất nhìn Tô Thích trong bộ dạng thật đáng thương, lúng túng chùi chùi vết dầu mỡ trên mu bàn tay vào tạp dề một cách vô thức.

"Lẽ nào em không biết rằng mọi người sẽ đi tìm em và rất lo lắng khi không tìm thấy?", Tô Thích cao giọng hỏi.

"Sẽ chẳng có ai tìm em. Nếu anh không tìm... sẽ chẳng có ai tìm đâu...", Ngụy Nhất cúi gằm mặt xuống, một giọt nước mắt theo đó rớt theo, nhỏ xuống sàn gỗ.

Tô Thích thấy đau lòng, ngữ khí cũng dịu đi vài phần nhưng vẫn rất nghiêm nghị: "Nói bậy! Mọi người đều rất quan tâm tới em! Em lại tự cho mình là đúng, trốn ở bên ngoài vài ngày với mong muốn gì hả?".

"Em không ở ngoài, em luôn ở trong nhà mà", Ngụy Nhất khe khẽ nói.

Tô Thích không nói được câu gì nữa.

Cô ây nói mình chỉ ở nhà, chính là nhà mà anh đã mua cho, ngôi nhà đã từng là của chung hai người... Quả nhiên cô ây đang ở nhà, đang đợi anh, giống như thường ngày, làm bài tập, nấu cơm, đợi anh về ăn cơm, nếu anh không về nhất định sẽ gọi điện báo trước, nếu anh không gọi điện, cô ấy sẽ cứ ngồi chờ. Không biết cô ấy sẽ ngồi đợi đến mấy giờ đêm nữa.

Người không về nhà chính là anh.

Nhưng cô không hiểu rằng, tuy căn hộ ở chung cư Xuân Thành vẫn còn nhưng nhà thì không tồn tại nữa. Cũng có thể cô đã hiểu, chỉ là không muốn tính lại, vẫn muốn vờ như không biết.

"Em biết anh sẽ đến?", Tô Thích lạc giọng hỏi.

Ngụy Nhất lắc đầu, dùng tay lau nước mắt, bỗng nhiên thần thái tươi tỉnh hẳn lên: "Anh, mau rửa tay rồi ăn cơm đi! Em hầm món canh xương với củ cải, món mà anh thích nhất đây!".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!