Chương 10: (Vô Đề)

Lúc đó, Tô Thích gọi điện tới, Ngụy Nhất nhận máy, vừa kịp nói một tiếng anh thì chiếc điện thoại trong tay đã bị anh chàng ngồi bên cạnh giật mất.

Trâu Tướng Quân cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn, thẳng thừng tắt máy, ném di động của cô sang một bên. Ngụy Nhất không bằng lòng, định mở lời phản kháng thì bị Trâu Tướng Quân trợn mắt lườm, liền sợ co rúm người lại, nuốt những lời vừa định nói ngược vào trong bụng, không dám mạo phạm thêm lần nào nữa.

Nuốt vài miếng nước bọt, Ngụy Nhất nổi một cách đáng thương: "À,..ờ... Tô... Tô... Tô Thích sẽ đi tìm tôi đấy".

Ngụy Nhất dù có đần độn thế nào đi nữa thì cũng hiểu rằng hai từ anh Tô là cấm kỵ trước mặt anh chàng này, vì vậy cô đâu dám nói.

Trâu Tướng Quân im lặng một lát, lôi điện thoại dị động của mình ra: "Trích Tiên, anh đưa Ngụy Nhất đi trước. Nếu người họ Tô đó đến thì em ngồi xe của anh ta, còn giả như anh ta không đến, em tự lái xe đi đi. Hai người không muốn đến cũng được", nói xong cúp máy luôn.

Ngụy Nhất trợn mắt há miệng ngạc nhiên, khi biết chiếc xe này đang trên đường tới sơn trang Cửu Hoa, cô mới yên tâm hơn chút. Ngụy Nhất nghĩ, Tô Thích nhất định sẽ tới tìm mình. Vậy là cô lôi chiếc MP3 trong ba lô ra, đeo tai nghe, quay mặt ra ngoài ngắm cảnh vật đang lướt qua trên đường, không nói gì nữa.

Nửa tiếng đi đường phố, một tiếng trên đường cao tốc, khi đến được địa điểm cần đến, Ngụy Nhất đã ngoẹo đầu ngoẹo cổ ngủ say tít trên ghế rồi.

Xe chạy lúc nào cũng tròng trành nên ngủ mà chẳng ngon giấc. Nghĩ lại, giấc mộng tuyệt vời đó quả nhiên là không thể giống như cây dương liễu được chăm sóc chu đáo được. Lúc này, khi không yêu cầu, Tô Thích lại tự nhiên bước vào giấc mơ của Ngụy Nhất. Trong mơ, cô và Tô Thích là bạn học, hai người lớn lên bên nhau, cùng đi học như đôi bạn thanh mai trúc mã. Đang là giờ học âm nhạc, Tô Thích nói thầy giáo dạy không hay, chi bằng để anh hát cho em nghe.

Tô Thích liền cất tiếng hát, anh hát rất giống với chất giọng của Trương Học Hữu ¹, thật tuyệt vời biết bao.

Trâu Tướng Quân không biết Ngụy Nhất vẫn đang nằm mơ, anh dừng xe lại, hét lên hai tiếng nhưng không có tiếng trả lời. Quay mặt sang, thấy cô bé đang ngủ ngon lành, anh liền đưa tay giật tai nghe của Ngụy Nhất, hét lớn: "Đồ ngốc, tỉnh dậy", nhưng ngữ khí lại có phần dịu dàng hơn đôi chút.

Ngụy Nhất mơ màng tỉnh dậy.

Bộ dạng ngái ngủ của cô trông thật đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng, đôi mắt ngờ nghệch không có chút để phòng, ánh mắt rệu rã nhìn chàng trai trước mặt, rồi lại dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Tan học rồi à?".

Trâu Tướng Quân không nhịn được cười, lúc này, nhìn lại Ngụy Nhất một chút, cô ấy chỉ là một cô bé mới tròn mười tám tuổi, còn đang coi chuyện học hành là chủ đạo, chưa va chạm nhiều với những chuyện trong xã hội, chất phác thật thà. Anh bất giác trào dâng cảm giác yêu thương, sau đó lại giở giọng trêu đùa:

"Ai nói tan học rồi? Chuông vào lớp mới vang lên được mười phút! Mời sinh viên Ngụy Nhất trả lời câu hỏi tôi vừa đưa ra!"

Ngụy Nhất bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy giâc mơ đẹp của mình bị Trâu Tướng Quân chú giải lung tung, cảm giác rất không vui, lại vênh mặt lên không thèm để ý tới anh ta, lặng lẽ mở cửa xe đi ra ngoài. Khuôn mặt đang rạo rực của Trâu Tướng Quân gặp ngay phải chiêu quay người lạnh nhạt cũng trở nên bối rối.

Ngụy Nhất vừa xuống xe, đã đứng ngay trước cổng khu nghỉ dưỡng sơn trang Cửu Hoa ở ngoại thành. Cảm giác đầu tiên chính là bầu không khí vô cùng trong lành, tươi mới.

Không khí ở thành phố B rất khô hanh, lạnh lẽo, mấy năm gần đây bão cát lại càng dữ dội, đặc biệt là vào mùa xuân. Chỉ cần nửa ngày ra khỏi nhà, khi về, hai lỗ mũi đã chứa đầy cát bụi. Thật hiếm khi được đứng ở một nơi có bầu không khí tươi mới, trong lành như thế này, Ngụy Nhât trấn tĩnh lại, tham lam hít một hơi thật sâu, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, hai má đỏ hồng như cánh hoa đào.

Những động tác nhỏ nhặt như hếch hếch mũi, nheo nheo mắt ấy đều không qua nổi ánh mắt của Trâu Tướng Quân, anh vẫn cảm thấy ấm ức trong lòng.

Sơn trang được đặt tên là Cửu Hoa, là khách sạn nghỉ dưỡng đẳng cấp năm sao. Nơi đây nổi tiếng với suối nước nóng, nước suối ngọt mát, màu nước vàng nhạt, trong suốt. Sơn trang nằm ở ngoại thành, kín đáo mà khiêm nhường, bốn bề là núi, cây cối xanh tươi, phong cảnh diễm lệ, thướt tha đầy mê hoặc. Mây mù bao phủ lưng chừng núi, xa xa vọng lại tiếng nước suối róc rách.

Ngay trước cổng chính, một tảng đá lớn sừng sững đón chào, hai chữ Cửu Hoa khổng lồ mạ vàng sáng chói được khảm trên mặt đá, mang đầy khí thế mạnh mẽ. Phía dưới, bên phải có một hàng chữ nhỏ hơn, thuyết minh về bút tích của người đề từ. Ngụy Nhất tiến lại gần một chút, sững người lại khi nhìn thấy dòng tên của người đó

- Trâu Thần Hoa.

''Hai chữ Cửu Hoa này là do ông nội tôi đích thân đề năm ông tròn tám mươi tuổi đấy, thế nào, sức vóc của đại lão gia cũng không tồi đấy chứ?", Trâu Tướng Quân tỏ vẻ rất đắc ý.

Ngụy Nhất liếc mắt nhìn Trâu Tướng Quân một cái, lắc đầu nói: "Quả là đời sau kém hơn đời trước".

Trâu Tướng Quân đang trong lúc phấn khởi nên không đôi co với cô, hứng thú hỏi: "Cô cảm thấy nơi đây thế nào?".

"Rất đẹp đấy chứ!", Ngụy Nhất trả lời theo đúng sự thật.

Nhìn về phía xa, bãi đậu xe ngoài trời rộng rãi, cộng thêm cả chiếc Volk­swa­gen mà họ đi tới cũng chỉ vẻn vẹn bốn chiếc xe! Vậy là cô lại thành thật nói, "Chỉ có điều công việc kinh doanh không được thuận lợi lắm".

"Bọn tôi đã bao trọn khu này rồi", Trâu Tướng Quân khẽ cười.

Ngụy Nhất lườm anh ta một cái, cảm giác tốt đẹp như lạc vào tiên cảnh ban nãy trong chốc lát đã bị người đàn ông toàn thân bốc mùi này hủy hoại mất. Cô rủa thầm: Phần tử hủ bại!

Trâu Tướng Quân biết cô lại ngầm phản kháng nên không truy hỏi và kéo tay cô bước vào bên trong.

"Tôi có thể tự đi được", Ngụy Nhất bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, vùng vằng muốn thoát khỏi tay anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!