Chương 8: (Vô Đề)

"Tôi còn phải chuyển vào…"

Mấy lời này của Vu Hạo Viễn như lời nguyền, dù đã qua vài ngày, vẫn còn văng vẳng bên tai Tần Tiểu Ý không dứt, ngay lúc đó Tần Tiểu Ý rất muốn lật bàn gào vào mặt tên đàn ông chết tiệt kia: chuyển cái đầu chứ chuyển… Chỉ là tia lý trí còn sót lại nói cô biết, cô là phần tử trí thức được giáo dục cao đẳng, không nên vì một người đàn ông mà hủy hoại hình tượng của mình, kiểu đàn bà chanh chua này, vẫn nên thích hợp dùng với Phương Khiêm Phương boss, cô sẽ không cho hắn hưởng thụ vinh dự này đâu.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Tiểu Ý coi như suy nghĩ thông suốt, cô vì sao phải xúc động vậy chứ?

Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này là Vu Hạo Viễn khởi xướng, kết hôn rồi vẫn cùng tình nhân dẫu lìa ngỏ ý còn vươn tơ lòng, mang một nửa còn lại vứt đi cũng là Vu Hạo Viễn tệ hại hắn, hiện tại tộc trưởng Vu gia sắp về, nên khẩn trương nên lo lắng là Vu Hạo Viễn mới đúng, trong mọi chuyện, cô tuyệt đối là người bị hại đầu tiên, cô trong sạch, cô vô tội…

Phân tích như thế, Tần Tiểu Ý liền bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, cô thậm chí còn có chút đùa đùa giỡn giỡn, bình tĩnh chờ tộc trưởng Vu gia trở về.

Vu trạch mấy ngày nay sửa sang lại, từng góc nhà đều bày biện ra cảnh tượng vui sướng an lành, từ thực đơn nhỏ bé, đến nội thất cao lớn đều đổi mới, tất cả mọi người khí thế ngất trời làm việc, giống như mừng năm mới.

Đương nhiên, ngoại trừ Tần Tiểu Ý, vì cô đơn giản không phải là người nhà Vu gia.

Vì tiền trận quá mức tích cực, rất nhiều công tác đều được ưu tiên làm cho xong, thành ra mấy ngày gần đây Tần Tiểu Ý không có việc gì, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật không bình thường biến thành hư không tịch mịch a.

Muốn đến chỗ Giản Tình chơi với đứa trẻ, tiếc rằng nhà bọn họ liền có chỉ công lão hổ (1), mỗi lần vừa thấy cô, liền hận không thể chém cô thành vô số miếng thịt rồi ném vào thùng rác mà nhà bọn họ, à sai rồi, cái dạng keo kiệt của Phương Khiêm, thùng rác cũng là địa bàn của hắn, chỉ sợ là bị ném ra ngoài đường cái.

(1) Chỉ công lão hổ: con hổ đực.

Cầm ví lên muốn đi đến cho Lâm Kiều Kiều cướp bóc, nha đầu kia lại nói trong điện thoại rằng đã chạy tới gần Quế Lâm (2), thuận đường đi du sơn ngoạn thủy, phóng túng vài ngày.

(2) Quế Lâm ( – Guìlín) là một địa cấp thị (dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện) nằm ở Đông Bắc khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Trung Quốc, phía Tây sông Quế Giang. Tên thành phố có nghĩa là rừng Quế, đặt theo tên cây Quế mọc ven và trong nội thành địa cấp thị, người Trung Quốc xem Quế Lâm là thiên đường chốn nhân gian. (Wikipedia).

Kỳ thật trọng điểm là nha đầu đã đi Quế Lâm!

Tần Tiểu Ý nổi giận, bản thân cô là đã ba mươi tuổi, thành thục quyến rũ, thông minh cơ trí, có tiền có quyền, là người xinh đẹp, cư như lại giống như oán nữ thời mãn kinh, đến cuối cùng là vì cái gì, vì sao!

Đang lúc Tần Tiểu Ý chuẩn bị hùng khởi tìm vui, Vu Hạo Viễn gọi đến khiến kế hoạch hùng khởi của Tần Tiểu Ý biến thành cà tím ủ rũ.

Nội dung cuộc gọi là như vầy:

"Gần đây rất nhàn?" Vu Hạo Viễn ở đầu bên kia hỏi.

"Khá tốt." Tần Tiểu Ý bĩu môi, toàn công ty toàn là tai mắt của hắn, nhàn hay không nhàn hắn không biết sao?

"Dì Lan bận rộn trong nhà, cô đi xem thử đi."

"Sao tôi phải giúp, tôi không đồng ý anh chuyển vào." Tần Tiểu Ý tiếp tục bĩu môi.

"Cô có đồng ý hay không đều không thay đổi được hiện thực." Người đàn ông sóng lớn không sợ trần thuật sự thật.

"Biết rồi, tôi chuyển ra ngoài." Lời này vừa nói ra, Tần Tiểu Ý biết bản thân lại nhiều lời, quay một vòng, cô lại trở về điểm xuất phát, biết rõ đáp án của đối phương.

"Cô là nữ chủ nhân." Tuy rằng cuộc đối thoại trước mắt đã từng phát sinh một lần, nhưng nam nhân hiển nhiên rất nhẫn nại nhắc cô.

"Tôi cảm thấy anh hẳn là nên mời Ngô Tĩnh vào nhà, tôi chuyển ra ngoài, đây mới là sắp xếp sáng suốt nhất." Tần Tiểu Ý thành khẩn đề nghị.

Đầu bên kia điện thoại Vu Hạo Viễn im lặng vài giây, nhạt nhạt đáp: "Cô và Ngô Tĩnh, ai lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với tôi?"

"À… Hình như là tôi…"

"Vậy cô nói ai nên đi giúp dì Lan?" Người đàn ông thuần thuần hướng dẫn.

"À… Hẳn là tôi…"

"Quyết định vậy đi, ngoan." Ngữ điệu lúc này của người đàn ông đã không còn lạnh lùng, nếu thật sự chú ý, còn có thể nghe ra ý cười trong lời nói của hắn, nhưng đầu bên này điện thoại, Tần Tiểu Ý phát ngốc hiển nhiên không chú ý tới mấy tiểu tiết này.

Cây kem thối chết tiệt, lo liệu gia sự mà còn liên quan đến giấy chứng nhận sao? Ai bảo hắn đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn? Cho dù là cô và hắn cùng lĩnh, cô còn chưa nghiệm hóa chứng thực, làm sao biết hắn có dùng không! Đợi đã, hắn lại dùng nó quản cô, chẳng lẽ trong tiềm thức, muốn bọn họ sống thử sao? Thoáng chốc, Tần Tiểu Ý bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm nổi da gà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!