Chương 34: (Vô Đề)

Tối đó hai vợ chồng hẹn nhau đi ăn tối, đồ ăn tinh tế được dọn lên, hai người đều cẩn thận nhấp nháp, Tần Tiểu Ý nửa câu cũng không nhắc tới Ngô Tĩnh, Vu Hạo Viễn thì giả vờ hồ đồ, làm như hắn không biết gì hết.

"Có thể cùng ăn cơm, đúng là chuyện khó xảy ra." Tần Tiểu Ý uống rượu vang, cười có chút miễn cưỡng, tuy đã là vợ chồng, nhưng hai người cũng là sau khi kết hôn mới nảy sinh tình cảm, và vì công việc bận rộn, tình cảm cũng đứt quãng, không phải là nghiện, nhưng nếu không vì sự nghiệp nặng nề, cô bản chất vẫn muốn có được một tình yêu lãng mạn.

Vu Hạo Viễn buông dao nĩa, giương mặt nhìn cô thật sâu, "Chờ vụ này xong, chúng ta nghỉ phép."

Tần Tiểu Ý nhếch mày, "Nghỉ phép, ý này rất hay."

"Em có thể nghĩ xem mình nên đi đâu."

"Đúng là nên ngẫm lại, lâu quá không nghỉ phép, chỗ muốn đi không ít."

Đề tài kế tiếp, là nương theo chuyện nghỉ phép mà nói, nói đến các nước có phong tình. Vu Hạo Viễn bình thường không mở miệng, nhưng lúc ở chung với Tần Tiểu Ý, hắn tình nguyện nói chuyện cùng cô, hai người nói xong nam thiên địa bắc, cảm thấy đúng là nói mãi không hết, nội dung phong phú, không cần nói đến công việc.

Hai người đều rất ăn ý, nửa câu cũng không đề cập đến tổng công ty hay Nguyên Uyên, toàn là mấy đề tài mất hứng.

Ăn xong bữa tối hai người chậm rãi ra bãi đỗ xe, Tần Tiểu Ý do dự một hồi, mới hỏi hắn, "Có muốn đi nữa không? Hay là về thẳng nhà."

Vu Hạo Viễn thưởng thức đã sớm tắt điện thoại, nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Tiểu Ý, khẽ cười: "Không đi, em muốn đi không?"

Tần Tiểu Ý lắc đầu, nhìn điện thoại hắn, nói: "Anh tắt di động không thành vấn đề sao? Lỡ đâu có chuyện quan trọng cần tìm anh."

"Không liên quan." Vu Hạo Viễn trả lời.

"Vậy chúng ta về nhà đi."

Vì thế, hai người khó có lúc hẹn hò, liền về nhà luôn, cho dù cách này không lãng mạn tí nào.

Tần Tiểu Ý tâm tình rất ổn, dọc đường đi còn khẽ ngâm nga hát. Ai nói về nhà là không lãng mạn, không lãng mạn thì ta làm cho lãng mạn, ví dụ như vận động trên giường.

Còn lại trợ lý Kiều tăng ca ở công ty, đang lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm điện thoại, bi phẫn không thôi: thời điểm quan trọng như vậy, mà tắt điện thoại, Vu tổng cậu rốt cuộc là muốn náo loạn đến thế nào!

Buổi tối này, hai người tắm rửa lên giường, Tần Tiểu Ý có chút chủ động, đối với mỹ nhân mình yêu thương nhớ nhung lại chủ động, Vu Hạo Viễn hoan nghênh hết mực, thoải mái vùng lên áp cô dưới thân.

Tình triều dâng lên, cảm giác chiếm lấy đối phương cũng trào ra, hai người vội vàng hôn môi, không dừng động tác, Tần Tiểu Ý hừ hai tiếng, giơ tay lên tủ đầu giường lấy áo mưa, nhưng sờ đi sờ lại nửa ngày, lại chỉ lấy ra cái hộp không, vì động tác này của Tần Tiểu Ý, hai người không thể không dừng lại thở phì phò.

"Hết rồi…" Tần Tiểu Ý nâng khóe miệng, trong lòng mắng bản thân hồ đồ, chuyện quan trọng như vậy lại không nhớ mua, bây giờ tốt rồi, lửa đã bùng lên, nếu còn không dập, khẳng định sẽ chết người.

Vu Hạo Viễn cũng dừng không được nữa, vứt cái hộp trên tay cô đi, cúi đầu tiếp tục hôn, hai tay không ngừng sờ soạng cả người cô.

"Lát nữa đừng bắn vào là được." Tần Tiểu Ý nhắc nhở hắn.

"Anh sẽ cố." Vu Hạo Viễn trả lời trong lúc hôn cô.

Nhưng cuối cùng đến lúc kịch liệt, ai nấy đều quên chuyện bắn ra ngoài, chờ đến sáng hôm sau, Tần Tiểu Ý bò xuống giường, chất dịch giữa hai chân cô chảy xuống, mới hậu tri hậu giác nhớ ra, sau đó cau mày nửa ngày, không biết mấy ngày nay có phải ngày an toàn không?

Nhưng yêu không mang mũ, đối với hai vợ chồng bận rộn như vậy, chính là chuyện quá nhỏ, qua rồi cũng không ai nhớ để mua, chờ tới khi lăn lộn với nhau, mới nhớ ra không có mũ mà dùng.

Trải qua vài lần, không mua nữa, cũng không thấy bọn họ còn muốn mang, chung quy không mang mũ cảm giác lại thích hơn.

Không mang thì không mang, thuận theo tự nhiên cũng tốt, Tần Tiểu Ý nghĩ trong lòng.

Tần Tiểu Ý tính cách mạnh mẽ ai cũng biết, có vài người còn cho rằng cô vừa tự tin vừa kiêu ngạo, chuyện đó cô cũng biết, nhưng cô có năng lực, lý nào lại không tự tin.

Vì trước đây thất bại tình ái quá nhiều, cô mới phát hiện, làm một người phụ nữ như con chim non nép vào người đàn ông là không có tiền đồ, mọi việc đều nên tự mình tranh thủ, cố gắng.

Nhưng đôi khi, mạnh mẽ và tự tin quá mức, cũng không phải là tốt.

Nếu không phải cô nghĩ mình tài giỏi tự đi giải quyết, mà biết dựa dẫm Vu Hạo Viễn một chút, thì đường tình cảm cũng đâu có phiền nhiễu như vậy, chẳng những tự khiến mình tâm tình rối bời, còn khiến người ta cũng không vui theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!