Chương 25: (Vô Đề)

Cụm từ "cậu" này đối với Tần gia mà nói, tuyệt đối mới mẻ, tuy con gái gả đi gần cả năm rồi, nhưng ngoại trừ lúc kết hôn, lúc đàm phán tính toán có gặp hắn, thì về sau chưa từng gặp lại, đôi khi muốn theo dõi hướng đi của con rể, cũng là thông qua báo chí truyền thông mới biết được.

Hai người già ở nhà đã xác định, mỗi lần Tần Tiểu Ý về nhà, đều cố tình không nhắc đến Vu Hạo Viễn trước mặt cô, ngày trước ấn tượng về Vu Hạo Viễn trong mắt Tần Tiểu Ý là không thích, về nhà càng không muốn nhắc tới, dần dà, một nhà ba người rất ăn ý với nhau, nhất trí không quan tâm đến cậu con rể này.

Bây giờ nửa điểm tâm lý còn chưa chuẩn bị, cậu con rể này lại đột ngột tới chơi, uy lực của tin này còn hơn cả tin shock trên báo.

Ba Tần lúc biết được người đến là Vu Hạo Viễn, lập tức thả tay bát cơm rơi xuống bàn, mấy hạt cơm thoáng chốc rớt đầy mặt bàn. Mẹ Tần thầm oán trừng mắt liếc ông, vội vàng gọi người làm đến thu dọn.

Tần Tiểu Ý cũng là quá kinh ngạc, mới nãy còn nghe hắn đang xã giao ở ngoài, đâu thể nào bây giờ đã chạy tới trước cửa? Dù chuyện thật ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn ném hết bát đũa, nhanh chóng chạy ra cửa, vội vàng đến giày cũng quên mang.

Vừa chạy tới cửa, đã thấy người hầu dẫn theo người đàn ông nghênh ngang đi vào.

Nam nhân tiến lên lầu, dư quang hoàng hôn mờ nhạt còn ám vào người, quanh thân tản mát ra hơi thở nhu hòa, Tần Tiểu Ý nhịn không được tươi cười, nói: "Không phải đang xã giao sao, lại rảnh tới đây?"

Tần Tiểu Ý dáng người cao gầy, đối lập với Vu Hạo Viễn cao lớn khôi ngô, nhưng đường cong cơ thể hai người lại rất phù hợp, mỗi lần đứng chung một chỗ, Vu Hạo Viễn chỉ cần thoáng khoát tay, là có thể thoải mái đặt lên eo Tần Tiểu Ý, loại ăn khớp này, trông rất thân thiết.

Người đàn ông ôm cô đi lên, đáp: "Nghe nói ở đây đồ ăn hợp khẩu vị, nên chạy tới."

Tần Tiểu Ý biết hắn có đọc tin nhắn, hiểu ý cười, "Đương nhiên rồi, tối nay mẹ em làm một bàn thức ăn rất ngon, coi như anh có lộc ăn, nhưng mà anh chạy tới đây như vậy, khách khứa bên kia giải quyết xong rồi sao?"

"Có Hạo Đông lo, không sao."

"Trong công việc, công nhận Hạo Đông rất mưu mẹo." Tần Tiểu Ý biết bên kia có Vu Hạo Đông lo, cũng an tâm, lại cười nói với Vu Hạo Viễn, "Đi thôi, dẫn anh đến ra mắt ba mẹ vợ."

Vu Hạo Viễn cười nhẹ, trả lời: "Lo chạy tới đây, không chuẩn bị gì cả."

Chỉ nhớ mang máng tình hình ngày trước hai bên gặp nhau, không lấy làm vui vẻ gì, sau đó liền không gặp mặt nữa, vừa đọc được tin nhắn của Tần Tiểu Ý, cầm lòng không được đã bay tới đây. Bây giờ Vu Hạo Viễn ngoài mặt trông bình tĩnh, thật ra trong lòng thì ngược lại.

"Không cần lễ vật, anh đến là ai cũng vui rồi." Tần Tiểu Ý không nghĩ nhiều đến tiểu tiết, tâm tình tốt lên dẫn hắn vào nhà.

Về phần Vu Hạo Đông bị bắt ở lại xã giao, lúc này đã thất điên bát đảo, nằm lên bàn còn có hứng ngâm hai câu thơ: Bản tự đồng căn sinh, Tương tiên hà thái cấp! (1)

(1) Bản đầy đủ: ,。, – (Chử đậu nhiên đậu ki, Đậu tại phủ trung khấp, Bản thị đồng căn sinh, Tương tiên hà thái cấp) nghĩa là cùng sinh ra từ một gốc, sao huynh đệ nỡ tương tàn nhau.

Cậu chủ tới chơi, ngay lúc ăn cơm, đột nhiên có thêm một đôi đũa, bốn người ngồi vào bàn, ba mẹ Tần ngồi một bên, vợ chồng Vu gia ngồi một bên, chào hỏi khách sáo gì cũng đã nói lúc vào cửa, bây giờ ngồi vào bàn, bỗng dưng thấy tẻ nhạt.

Vu Hạo Viễn vốn không phải người nói nhiều, Tần Tiểu Ý sợ hắn lạ nước, vội vàng gắp rau cho hắn, hai người già muốn nói gì đó, chỉ tiếc không thân quen con rể, đành thôi, trong lúc ăn cơm, thực hành rất tốt một câu: ăn không nói.

Vì Tần Tiểu Ý săn sóc quá, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, cuối cùng Vu Hạo Viễn ăn được nhiều hơn bình thường, thật đúng như lời Tần Tiểu Ý, đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị.

Ba mẹ Tần có thói quen ăn xong thì tản bộ, nhưng hôm nay con rể lần đầu tới làm khách, bọn họ không muốn ra ngoài, rốt cuộc vẫn bị Tần Tiểu Ý kéo ra, nói cô muốn tản bộ với Vu Hạo Viễn.

Biệt thự Tần gia không phải là biệt thự xa hoa, nhưng hoàn cảnh rất tốt, phần lớn diện tích được cây xanh che phủ, bên cạnh là công viên có rừng nhỏ, ba mẹ Tần ngày nào cũng tản bộ rèn luyện sức khỏe.

Tần Tiểu Ý tuy nói muốn tản bộ, nhưng không theo ba mẹ vào công viên, mà lôi kéo Vu Hạo Viễn đi vòng quanh khu phố, hứng thú kể cho hắn nghe nhiều chuyện về khu phố này.

Vu Hạo Viễn nghe rất hứng thú, đối với hắn, nghe cô nói chuyện, nghe cô kể quá trình cô trưởng thành ở nơi này thú vị ra sao còn hấp dẫn hơn việc ngồi trước cuộc họp, nghe báo cáo kim ngạch triệu này triệu nọ.

Lúc trước Tần Tiểu Ý hay giễu cợt Giản Tình, chê Giản Tình bị đàn ông quản quá chặt, làm dâu lúc nào cũng chịu đựng nhẫn nhục, thật khiến người ta tức giận, luôn cho rằng yêu đương là phải rầm rộ, kinh thiên động địa, trước kia cô yêu không ít người, lần nào cũng không giữ được. Cô có thể dẫn bạn trai đi khắp thiên sơn vạn thủy tìm sự lãng mạn, cũng có thể vì một câu của bạn trai mà bỏ hết bỏ trốn cùng hắn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của bản thân về tình yêu, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.

Lúc này cùng người đàn ông đi dưới bóng cây nhỏ, ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, Tần Tiểu Ý bỗng nhớ tới câu nói của Giản Tình, "Không cần yêu nhau rầm rầm rộ rộ, mình chỉ muốn cùng anh ấy hoạn nạn có nhau."

Nổi lên thì sao, rầm rầm rộ rộ thì thế nào, cũng chỉ có thể ồn ào một thời gian, con người không phải tinh lực tràn đầy, lúc nào cũng có thể náo động cả đời, cho nên, bình thản, tế thủy trường lưu (2), mới là chân lý.

(2) Tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.

Tự mình bỗng dưng cảm tính, Tần Tiểu Ý nhịn không được cười thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!