Tiệc mừng của tổng công ty, Tần Tiểu Ý vẫn thản nhiên tham gia, công trình này nếu không phải lúc trước Vu Hạo Viễn ngăn cản, cô tin cô làm còn tốt hơn Ngô Hiên. Trước đây Vu Hạo Viễn từng có mấy câu giống như giải thích với cô, nói công ty đối phương không trong sạch, cho dù có không trong sạch, cô sẽ không miệt mài theo đuổi, không cần thiết phải mù quáng đâm đầu, con người cô vốn là chi li tính toán.
Tuy nói sẽ không so đo, nhưng lúc đến hội trường nhìn thấy nét mặt tỏa sáng của Ngô Hiên, nội tâm vẫn không nhịn được u ám, nghĩ đến một ngày nào đó, xem hắn còn cười được nữa không.
Bên trong âm u, bên ngoài cô vẫn cười bắt tay Ngô Hiên, nói mấy lời khen tặng hòa thuận vui vẻ gì đó, nào là Ngô tổng là thanh niên ưu tú, chúng ta nên học tập làm gương, nào là công ty có nhân tài như anh thật sự là thiên đại phúc khí, nào là Ngô tổng có rảnh thì chỉ bảo chúng tôi nhiều hơn…, nghe xong chỉ muốn giậm chân.
"Tần tổng cô thật biết nịnh." Chờ Ngô Hiên đi rồi, Hướng Chỉ khó chịu lên án Tần Tiểu Ý.
"Nha đầu phiến tử (1), sao gọi tôi là nịnh nọt, cái này là từ ngữ xã giao bình thường, không tin cô đi theo lưng Ngô Hiên nghe lén đi, mấy người khác căn bản cũng nói vậy thôi." Tần Tiểu Ý cầm ly rượu trái cây uống một ngụm, cười liếc mắt đưa tình với Hướng Chỉ.
(1) Nha đầu phiến tử: câu nói của người phương Bắc, vừa dùng để chửi vừa dùng để gọi thân mật. Phiến tử: lừa đảo, dối trá, lừa lọc.
Hướng Chỉ hừ một tiếng, nhưng lại thật sự nghe theo, đúng là nha đầu phiến tử.
Sau khi chào hỏi vài người quen biết, Tần Tiểu Ý vốn định tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, cánh tay đột nhiên bị bắt lại, đảo mắt nhìn, hóa ra là Vu Hạo Đông.
Cái tên này gần đây hay xuất quỷ nhập thần.
Vu Hạo Đông bây giờ đã mất đi nụ cười tươi như ánh mắt trời lúc trước, mặt mày vừa gian vừa tối, mấy ngày không gặp, không lẽ đổi tính?
Hắn kéo Tần Tiểu Ý đến một góc nhỏ, không nói gì, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng khiến Tần Tiểu Ý mất tự nhiên nhìn trước nhìn sau, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Vu Hạo Đông, rốt cuộc là sao? Tìm tôi có việc?"
Chỉ thấy hắn vân vê ly rượu trong tay, đáp: "Tần Tiểu Ý, có phải cô và anh tôi ở với nhau."
Tần Tiểu Ý "phốc" một tiếng cười, "Tôi và anh cậu kết hôn, không ở với anh ấy thì ở với ai."
Vu Hạo Đông nhíu nhíu mày, "Tôi nghĩ hôn nhân của hai người chỉ là một tờ giấy, không ngờ lại vậy."
"Tôi cũng tưởng vậy." Giờ phút này, Tần Tiểu Ý cũng vẫn cho là như vậy.
"Nghe mẹ tôi nói hai người ở cùng phòng." Hắn rầu rĩ nói.
"Vu Hạo Đông, cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, chắc không chán tới mức muốn nghe đời sống vợ chồng của chúng tôi đấy chứ." Tần Tiểu Ý vỗ vỗ vai hắn, cười vui tươi hớn hở, kỳ thật tâm lý đã mơ hồ nhận ra ý tứ của hắn.
Vu Hạo Đông hung hăng trừng mắt liếc cô, "Tần Tiểu Ý, cô bớt giả ngu với tôi đi, tôi vẫn nghĩ cuộc hôn nhân của cô là giả, cô sẽ nhanh chóng ly hôn, tôi tưởng… Tôi còn có cơ hội."
Tần Tiểu Ý cúi đầu, lắc lắc cái ly trong tay, "Vu Hạo Đông, tôi vẫn cảm thấy cậu rất thông minh, vừa nhìn đã biết tôi vì sao phải giả ngu, cậu đã cố chấp như vậy, tôi nói rõ ràng với cậu luôn, cho dù tôi rời khỏi Vu gia, tôi với cậu cũng không thể." Cô tạm dừng, cảm thấy lời nói của mình có chút tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Ở đây có vẻ không thích thảo luận chuyện này, lần sau chúng ta nói tiếp, tóm lại, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."
Từ trước tới nay cô vẫn biết tâm tư Vu Hạo Đông, cô vẫn rất tôn trọng tình yêu lãng mạn tốt đẹp, tin rằng tình yêu và điện thế giống nhau, hai người vừa tiếp xúc, dòng điện đã bắt đầu chuyển động, Vu Hạo Đông suất khí, như ánh mắt trời, hiền lành, tuyệt đối là người đàn ông khó có, nhưng hai người họ, không có được dòng điện này.
Lại nghĩ đến bản thân cùng Vu Hạo Viễn hỗ động trên giường, loại va chạm kịch liệt đó, giống như có điện, khiến người ta toàn thân tê dại, dục sinh muốn chết…
Dùng sức lắc lắc đầu, thầm mắng mình quá si ngốc, trò chơi trên giường của hai kẻ trưởng thành, sao bản thân cô có thể tự dưng cảm giác nó giống như dòng điện bắt đầu khởi động? Y như gặp quỷ.
Vừa trở lại hội trường, Tần Tiểu Ý đã bị Kiều trợ lý gọi đến, nói Vu Hạo Viễn tìm cô.
"Gọi tôi đến làm gì?" Tần Tiểu Ý khó hiểu.
"Tần tổng thật biết nói đùa, cô là phu nhân Vu tổng, lúc này nên ở bên cạnh Vu tổng mới đúng." Kiều trợ lý cười ôn hòa.
Tần Tiểu Ý bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đúng là đã quên, kết hôn đã nửa năm, cô vẫn chưa nhận ra thân phận phu nhân tổng tài này.
Đi theo Kiều trợ lý tìm được Vu Hạo Viễn đang bị vây quanh, người đàn ông này tuy rằng lãnh, nhưng với địa vị đó, cho dù sợ hãi, vẫn có không ít người kiên trì chạy tới trước mặt hắn.
Tần Tiểu Ý vừa đến bên Vu Hạo Viễn, một cánh tay hắn tự nhiên đặt lên eo cô, hơi hơi cúi đầu nói: "Hạo Đông tìm em nói gì vậy?"
Không ngờ cảnh kia đã bị hắn nhìn thấy, Tần Tiểu Ý lắc đầu, "Không có gì, cậu ta thấy anh liền như chuột thấy mèo, muốn tránh anh thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!