Edit: Tramhuong3890
Sau khi về từ núi Bạch Ngọc, trừ bỏ nhận được kinh nghiệm cùng sách kỹ năng, ba người không thu được manh mối có tác dụng nào, trở lại trường học, Thẩm Nhiên quyết định bắt đầu từ đầu, theo dõi Chúc Tiểu Ngọc xem rốt cục cô ta là người hay quỷ.
Còn việc theo dõi này, đương nhiên là giao cho người vệ sinh Tạ Tễ, anh ta là người duy nhất trong ba người có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong trường mà không đột ngột, chỉ cần cầm lên cái chổi lớn, không ai sẽ nghi ngờ anh ta, còn Tiêu Vũ Hiết có nhiệm vụ cung cấp thông tin.
"Chúc Tiểu Ngọc đi từ phía tây tầng hai xuống", buổi chiều, Tiêu Vũ Hiết nghe được Chúc Tiểu Ngọc có môn phiên dịch, liền cầm sách đi học ké, sau khi tan học, cô vừa đi ra ngoài vừa ở kênh Đội ngũ thông báo cho đồng đội: "Cô ta mặc áo khoác màu đen, quần jean, tóc dài màu đen, có hai nữ sinh đi cùng."
"Thấy được", thanh âm Tạ Tễ vang lên đúng lúc, trong giọng nói có một chút hưng phấn.
Hai ngày này theo dõi Tiểu Ngọc, cô ta đi học đúng hạn, tan học thì đi thư viện hoặc là về ký túc, cuộc sống có quy luật, cùng nữ sinh khác giống nhau, không có gì khác thường: "Nhưng mà có một điều", Tạ Tễ do dự một lát rồi ấp úng: "Lượng cơm của cô ta rất nhỏ, tôi không biết với nữ sinh thì có phải là bình thường không, có lẽ cô ta đang giảm béo."
"Ăn ít đến mức nào?" Thẩm Nhiên hỏi.
"Chỉ một hai miếng thôi", Tạ Tễ trả lời: "Còn có, hình như cô ta rất chú ý bảo trì khoảng cách với mọi người, không có tiếp xúc thân thể, có lần tôi thấy có một đứa trẻ không cẩn thận ngã trước mặt, cô ta lập lức lùi lại một bước, làm nó ngã trên mặt đất."
Loại tính cách này kỳ thật là cũng có, tuy rằng không xác định giá trị manh mối này nhưng Thẩm Nhiên đem nó ghi nhớ, cân nhắc sau.
Lúc này, Tiêu Vũ Hiết dùng thân phận Vệ Thu Lan đi cửa hàng mua vũ khí. Cô dùng kinh nghiệm của phó bản lên cấp 4, mở ba lô cũng đạt được số tiền đầu tiên, ba lô có 10 ô, nhưng khi mang theo vật thì vẫn chịu trọng lượng của nó, vì quản chế vũ khí nên cô chỉ mua một hộp kim thêu hoa dùng làm ám khí cùng một con dao gọt hoa quả, không có biện pháp, trò chơi quy định không thể mua ở trên mạng bất cứ thứ gì khiến cho người bị bám bị hoài nghi.
Chờ trở lại thân thể của mình rồi tính sau, Tiêu Vũ Hiết chui vào nhà vệ sinh để cất vũ khí vào ba lô, lúc này, thân thể của mình chắc còn nằm yên tĩnh ở trong sơn động nào đó của núi Tần Lĩnh.
"... Cứ như vậy", bất tri bất giác, Thẩm Nhiên lập kế hoạch tác chiến: "Chúng ta phải tìm ra xem cô ta giấu bí mật gì."
Bọn họ dự định lẻn vào phòng trọ bên ngoài của Chúc Tiểu Ngọc xem có manh mối gì không.
Thẩm Nhiên xem "chủ đề bắt gian" ở diễn đàn đại học Hoa Nam để tìm ra chỗ ở của Chúc Tiểu Ngọc, dù gần đây cô ta ở ký túc xá đại học nhưng Thẩm Nhiên nói "Cô ta phản cảm tiếp xúc thân thể với người khác như thế, lại lựa chọn ở ký túc xá có nhiều người. Có lẽ cô ta vẫn giữ lại phòng trọ bên ngoài để phòng ngừa tình huống khác."
Hơn nữa, nếu cô ta không thích ký túc xá thì vì sao lại dọn khỏi phòng trọ? Sợ hãi "vợ cả" lần nữa tìm đến? Vậy thì có thể chuyển nhà trọ khác mà. Hay là có lẽ cô ta bị thu hút bởi thứ gì đó trong trường học?
"Dưới tình huống không biết Chúc Tiểu Ngọc có phải là người hay không", Thẩm Nhiên nhớ lời Tiêu Vũ Hiết về kẻ tấn công cô, dặn dò nói: "Chúng ta cần phải cẩn thận."
Tối hôm nay, Tiêu Vũ Hiết đeo balo trống rỗng, cô đã nói cho cô bạn cùng phòng Quyển Quyển là mình muốn đi thư viện ôn tập để cuối tuần thuyết trình, sẽ trở về muộn nên bảo bạn ấy để cửa cho mình, Quyển Quyển đã gật đầu đồng ý.
Buổi tối giữa hè có gió, không khí nóng bức bị thổi đi, lúc này là 8h tối, cô ở thư viện đến 11h, 11h30" cùng các đồng đội tập hợp.
Trong ba người có một người đội mũ, giả bộ không quen biết nhau, Tạ Tễ cùng Tiêu Vũ Hiết yên lặng đi theo sau Thẩm Nhiên, đại học Hoa Nam được xây dựng ở trong thành nối liền với một cái phố, sau phố có một cái "Thôn", bên ngoài đường là những ngọn đèn vàng , các học sinh nói đùa liên hoan, có một hẻm nhỏ không có đèn đường, cất giấu những khách sạn và nhà nghỉ lớn bé, giá thuê rẻ, cách trường học gần nên rất được bọn học sinh chào đón.
Thẩm Nhiên rẽ trái rẽ phải, đi vào một lữ quán, anh đi vào từ kẽ hỡ giữa hai đống kiến trúc, Tiêu Vũ Hiết do dự một lát rồi cũng làm theo, không có ai nhìn, thả nào mà anh ta thản nhiên như vậy.
Ba người tập hợp ở dưới cầu thang tầng hai, khi thấy Thẩm Nhiên không biết lôi chìa khóa từ đâu ra mà mở phòng 203, Tiêu Vũ Hiết cùng Tạ Tễ đã trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên. Phòng nhỏ chỉ đủ cho một người ở, có một cái giường, bên cạnh có một giá sách, phòng vệ sinh và vòi tắm đặt cùng nơi.
"Tôi thuê phòng bên cạnh cô ta", Thẩm Nhiên mở đèn pin di động, dựa vào ánh sáng tìm kiếm bàn học của Chúc Tiểu Ngọc, Tiêu Vũ Hiết ở bên ngoài để phòng ngừa Chúc Tiểu Ngọc đột nhiên xuất hiện, cô vận hành tâm pháp Linh Tố nên nghe thấy rất rõ tiếng động ở cánh cửa bên kia: "Hôm nay chủ nhà muốn vào nội thành, nhân lúc ông ấy không để ý, tôi đã trộm chìa khóa, chỉ cần thả lại chỗ cũ trước khi ông ấy về là được."
"Vậy không tốt lắm đâu", Tạ Tễ thấy tình huống thuận lợi vậy thì có chút lo lắng: "Chúng ta như vậy là xâm nhập bất hợp pháp đấy."
"Từ góc độ sinh vật học tới xem thì cô ta đã chết, hiện tại không thể gọi là người được" Thẩm Nhiên móc ra một quyển vở nhỏ, giừa giở ra xem rất nhanh vừa nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đem phòng này tưởng tượng thành một ổ chó, hơn nữa, chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao cô ta sẽ sống lại sao?"
Tạ Tễ không thể nói ra được câu "Không muốn", anh ta là con nhà giàu, ngày thường không có việc gì phiền não, đang cảm thấy nhàm chán thì xuất hiện trò chơi này, thế là anh ta cứ chơi thôi, cho dù cảm thấy có nhiều chuyện rất khác thường, nhưng – dù sao chỉ là trò chơi, dù trời sập xuống còn có người cao hơn đỡ rồi, anh ta tự thấy nguyên tắc đạo đức của mình còn rất cao, nếu biết bạn bè ăn trộm thì có thể không báo cảnh sát, nhưng cùng bạn bè trộm đồ?
Không được, trong lòng anh ta không thể chấp nhận việc như thế.
"Tìm được rồi", Thẩm Nhiên không chú ý tới cảm xúc của đồng bọn, anh di chuyển ngón tay qua từng hàng chữ rồi dừng ở đoạn cuối cùng: "Thì ra là thế."
Anh khôi phục căn phòng lại như cũ rồi kéo Tạ Tễ ra khỏi đó, sau khi lau dấu giày cùng dấu vết khác xong thì khóa cửa, ba người từng bước một ra ngoài. Lúc tới quầy tiếp tân, anh thấy không ai ở cạnh thì lập tức cất chìa khóa vào trong ngăn kéo.
Tiêu Vũ Hiết trở lại ký túc xá thì đã 12h10", cô định mở cửa nhưng nó lại bị khóa trái rồi. Lạ thật, rõ ràng cô đã bảo Quyển Quyển để cửa cho mình rồi mà. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dùng sức gõ cửa, hy vọng có thể gõ tỉnh mấy cô bạn cùng phòng. Vừa gõ được vài cái thì đèn ký túc sáng lên, cô gái tóc dài Tiểu Huyên vừa ngáp vừa mở cửa cho cô: "Chúng tớ còn tưởng rằng cậu không về cơ."
Tiêu Vũ Hiết thấy có gì sai sai: "Nhưng mà, rõ ràng tớ đã bảo Quyển Quyển để cửa cho tớ rồi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!