Edit: Tramhuong3890
Nói chuyện với Giả An Nhàn xong, trò chơi không có nói Tiêu Vũ Hiết đạt được manh mối gì. Trên thực tế, sưu tập manh mối nhiệm vụ và phán đoán thật giả vốn là việc tiểu đội nên làm, nhắc nhở của trò chơi chỉ là phúc lợi ban đầu của tân thủ, hiện tại nhiệm vụ tiến hành đến 30%, đã đi vào nhiệm vụ trung kỳ, không có vang lên âm báo nhắc nhở trò chơi không có nghĩa là bạn học Giả nói dối.
Ăn xong bữa tối có chút sớm này, Giả An Nhàn đi thư viện ôn tập bài, Tiêu Vũ Hiết vừa thấy đã 5h30, vội tìm đến nơi đồng đội đã hẹn, phòng hóa học ở một góc cách nhà ăn không xa, bên trong rất ít người, cô dễ dàng lên lầu 2 tìm đến cửa văn phòng thầy Đinh, gõ gõ vào.
"Mời vào," khác với thanh âm mát lạnh của Thẩm tiên sinh, thầy Đinh bị anh bám vào là người trung niên, thanh âm mạnh mẽ có lực, vừa nghe đã biết là người quen ra lệnh, Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa vào, trước mắt chỉ có một người là thầy Đinh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, anh chỉ vào ghế dựa đối diện bàn công tác, "Ngồi đi, lão Vương đã trở về rồi."
Vừa nghe ngữ khí quen thuộc này, Tiêu Vũ Hiết nở ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, ngồi xuống đem chuyện xưa mà Giả An Nhàn nói cho anh.
Đôi tay ôm ngực, Thẩm Nhiên tự hỏi một lúc lâu, cằm cúi xuống, bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy áo khoác treo ở ghế, vừa mặc vừa đi ra ngoài, "Cậu ta nói bồn hoa kia ở đâu?"
"Ở ngay lối đi bên trái đường vào trường học," Tiêu Vũ Hiết bước nhanh theo sau, mắt thấy anh ta rẽ về phía sau phòng thí nghiệm, dưới chân ngừng một chút, đơn giản liền chờ tại chỗ, không quá 5 phút sau, trên tay anh nắm mấy cái túi nhỏ, để lại một câu "Cô ở văn phòng chờ tôi" rồi bước đi vội vàng.
Tiêu Vũ Hiết lấy ra kim trong túi áo giết thời gian, bắn vèo vèo về phía bức tường trắng, khi thì xếp thành hình chữ S, khi thì xếp hình chữ B, độ thuần thục của kỹ năng chậm rãi tăng lên, đang lúc cô rút cây kim cuối cùng trên tường thì tai động đậy, nghe được bước chân của tiếng giày da chạm đất, cô mở cửa sổ nhìn xuống dưới, Thẩm Nhiên vẫy tay ý bảo cô đi xuống.
"Anh tìm cái gì vậy?" Tiêu Vũ Hiết nhịn không được liếc mắt về phía túi áo phồng lên của anh ta.
Thẩm Nhiên đem bí mật này giữ lại cho đến khi tiến vào phòng thí nghiệm, anh duỗi tay cà thẻ, tiếng "Tích" vang lên, anh đẩy cửa ra rồi từ trên móc cửa lấy ra một đôi găng tay plastic đeo vào, bật đèn, thả rèm xuống, đi đến một bên bàn thực nghiệm, móc từ trong túi ra một túi đầy bùn đất, cẩn thận đem bùn đất đổ ra lọ pha lê, thêm nước, quấy, đổ vào hai bình không biết là thuốc gì rồi sau đó bảo cô tắt đèn.
Đèn vừa tắt, đồ đựng dung dịch trên tay anh phát ra ánh sáng màu lam, Tiêu Vũ Hiết bị một loạt động tác của anh mê hoặc, nhìn về phía bóng dáng cao lớn của anh hỏi, "Đây là cái gì?"
"Phản ứng Luminol (C8H7N3O2)" anh đem nửa bình dung dịch đổ đi rồi rửa sạch, kéo rèm ra, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính khắc lên mặt đất, cởi găng tay dùng một lần ném vào thùng rác, "Đây là một phương pháp kiểm tra đo lường vết máu."
"Bồn hoa mà Giả An Nhàn nói à?" Tiêu Vũ Hiết lập tức phản ứng được, "Bùn đất đó lấy từ bồn hoa?"
"Lão Vương là người vệ sinh lại không nghe đồng sự khác nói về vết máu trong bồn hoa, nếu việc Chúc Tiểu Ngọc nhảy lầu là thật, vậy nhất định có người hỗ trợ xóa dấu vết," Thẩm Nhiên khóa lại cửa phòng thí nghiệm, một đường trở về văn phòng của mình.
"Xóa dấu vết? Ý anh là Chúc Tiểu Ngọc có người giả trang?" Tiêu Vũ Hiết theo bản năng mà suy nghĩ đến khả năng này.
Anh ta duỗi tay lấy một chén trà trên bàn công tác, uống một ngụm rồi giống như "ông nói gà bà nói vịt" mà nói, "phản ứng Luminol chứng minh là có vết máu."
Lời vừa nói ra, ba người đồng thời thu được âm thanh nhắc nhở:
[ Bạn đạt được một manh mối ]
[ Đồng đội của bạn đạt được một manh mối. ]
"Lại có manh mối gì vậy?" Tạ tiên sinh hỏi ở kênh Đội Ngũ, "Tiến Độ bị đẩy lên thật nhanh, hiện tại 50%."
"Có người nói Chúc Tiểu Ngọc nhảy lầu lại không phát hiện thi thể cô ta, hiện trường không hề khác thường," Thẩm tiên sinh ngắn gọn súc tích tổng kết nói "Ngày hôm sau Chúc Tiểu Ngọc tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt mọi người"
"Vậy cũng bình thường mà, chắc là nhìn lầm rồi" Tạ tiên sinh không hiểu ra sao.
Thẩm Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung thêm một câu "Chúng tôi lấy đất ở bồn hoa kiểm tra thì xuất hiện phản ứng chứng minh có vết máu."
"Điều này chứng minh, Giả An Nhàn nói thật, nhảy lầu là thật, Chúc Tiểu Ngọc đáng lẽ nên chết rồi mới phải". Tiêu Vũ Hiết tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm trong lòng: "Hóa ra... là vậy."
Người ở hoàn cảnh thập tử nhất sinh sẽ bộc phát ra lực lượng mà chính mình đều khó tưởng tượng được.
Giống loài khác cũng là như vậy.
"Chúc Tiểu Ngọc là một cửa đột phá lớn, núi Bạch Ngọc cũng không thể từ bỏ" Thẩm Nhiên xem xét bảng giờ giấc của thầy Đinh: "Ngày mai chúng ta tập hợp lúc 7h ở cổng trường, tôi sẽ đi xe màu đen bình thường của thầy Đinh để chở mọi người, biển số xe là..." Anh đọc một chuỗi số, Tiêu Vũ Hiết vội ghi lại trên tay, nghe anh nói xong: "Cẩn thận một chút, có vũ khí y phục phòng hộ gì đều mang đi, tôi có dự cảm, núi Bạch Ngọc sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, ba người tập hợp lại, Tiêu Vũ Hiết mặc một bộ vận động tay áo dài, mang khẩu trang mũ, bịt kín mít bản thân lại, trên tay cầm hai bình nước hoa cùng mứt hoa quả thịt khô, hai vị nam sĩ nhìn đều cảm thấy đói bụng, dù lần đầu gặp mặt, Tạ Tễ đã duỗi tay lấy một bao thịt khô ăn, tuy rằng anh ta có bề ngoài của nam tử trung niên tóc hoa râm, mặt đầy tang thương nhưng khi ăn loại thức ăn vặt này thì rất sạch sẽ, ăn xong còn gói lại bỏ vào túi đựng rác, thể hiện ra giáo dưỡng tốt đẹp.
"Ồ, sao cô lại mang theo nước hoa vậy?" Mau tay nhanh mắt mà rút ra bình nước hoa ở bên dưới, Tạ Tễ có chút hoang mang.
Thẩm Nhiên ngồi lái xe ở ghế trước, cô cùng Tạ Tễ vì tránh tai mắt của người khác mà ngồi phía sau, lúc này cô hạ cửa sổ xe xuống, làm Tạ Tễ nghe tiếng ve kêu không ngừng bên đường, nở nụ cười tự nhiên nói: "Mùa hè nhiều muỗi, hơn nữa chúng ta muốn leo núi, không mang theo nước hoa thì khi trở về phải bị muỗi đốt sưng đầy đầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!