Chương 11: Cướp bóc không thành phản bị cướp.

Edit: Tramhuong3890

Tới trấn trên, Tiêu Vũ Hiết gặp phải một hoàn cảnh quẫn bách: Cô không tiền, không hộ khẩu, giống như kẻ không tồn tại.

Ăn xong thức ăn nước uống không không gian dị độ, cô bước đi trên quốc lộ rồi tự hỏi nên đi nơi nào tạo ra một cái hộ khẩu giả, tuy rằng những ngày bình tĩnh không còn nhiều, và còn có không gian dị độ, nhưng nếu đã tới đây, cô rất muốn thử xem những ngày bình tĩnh cuối cùng trên địa cầu để về sau cũng có cái hoài niệm.

"Này!" có chiếc xe ở sau cô tuýt còi, quay đầu nhìn lại, cô thấy có hai nam sinh đang vẫy tay với mình, "Xin chào, cô đang nhấc ba lô lên du lịch bụi hả?"

Vì hợp lý hóa việc ăn uống trong không gian dị độ, cô mang ba lô theo, ăn mặc trang phục vận động thoải mái, giống như kẻ đi du lịch bằng ba lô, cô gật đầu.

"Cô muốn đi đâu?"

Trên phó điều khiển, nam sinh có gương mặt trẻ con cười nói, "Chúng tôi đi đế đô, có thể đồng hành này."

"Đế đô," cô nói "Nhưng là tiền của tôi......"

"Không sao!" Có lẽ sợ cô hiểu sai ý mình, mặt trẻ con vội xua tay, "Chúng tôi không phải đi kiếm tiền, chỉ là cảm thấy lữ đồ nhàm chán, nhiều người sẽ vui vẻ hơn, chúng tôi không phải người xấu."

Trấn nhỏ ít người, trên quốc lộ lại càng ít xe, Tiêu Vũ Hiết thấy mình đi tới nơi xa như vậy, kẻ tài gan cũng lớn, không sợ họ sẽ có chủ ý xấu gì, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Dung mạo cùng tính cách của cô tương phản khá lớn, đôi mắt giống mắt mèo, mặt nho nhỏ, nhìn qua điềm đạm đáng yêu, cũng do nhìn nhu nhược mà không biết bao kẻ muốn tính kế cô, thẳng đến thanh danh cô vang vọng giang hồ, mọi người mới buông thành kiến, cho nên khi hai nam sinh mời, cô chỉ xem đối phương lại nhìn mặt mà đánh giá bản thân.

Tiêu Vũ Hiết không am hiểu cùng người trò chuyện, nhưng nhận ý tốt của hai người cũng cô gắng tâm sự tốt, từ đối thoại biết được hai người là sinh viên một trường cao đẳng, lần này tự phát đi chơi rồi trở về trường, nói đến đề tài về mình, cô nói đến việc mình dọn ra núi sâu rừng già tập võ cùng sư phụ, hai người vô cùng ngạc nhiên.

"Tập võ?" Mặt trẻ con rất yêu cười, lúc cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu, "Thật sự có chuyện này sao? Công phu ý?"

Nam sinh ngồi ở ghế điều khiển vảnh tai lên.

"Có," Tiêu Vũ Hiết lời ít ý nhiều nói một câu, thấy hai người hứng thú bừng bừng, hiểu ra sau nói tiếp, "Kỳ thật công phu không khó học, chủ yếu là phải tập từ bé, tôi tập võ lúc 5 tuổi, đông luyện tam chín, hè luyện tam phục, luyện đến 15 tuổi mới tính là xuất sư." Tiêu Vũ Hiết hiện tại 21.

Hai người liếc nhau.

Trong lòng mỗi cậu bé đều có một giấc mộng võ lâm, thấy cô nói là học qua, liền tò mò hỏi thăm, Tiêu Vũ Hiết dốc túi truyền thụ, vốn đang nóng lòng muốn thử lại nghe cô nói học võ vất vả như vậy thì đều tuột cảm xúc, lắc đầu như trống bỏi, "Thôi thôi, mẹ tôi nói tôi không chịu khổ được."

Tiêu Vũ Hiết hơi mỉm cười.

Quý trọng thời gian trước mắt đi.

Về sau dù muốn chịu khổ cũng phải có mạng để chịu mới được.

Hai nam sinh đổi người lái, thật nhanh đến trấn nhỏ, Tiêu Vũ Hiết rỗng túi chỉ phải mở ba lô xem có cái gì giá trị, tìm được một khối ngọc bội, tuy không phải ngọc tốt nhưng chạm trổ tinh xảo, cầm đồ được 5000.

Mặt trẻ con một lòng muốn ở khách sạn lớn, thấy Tiêu Vũ Hiết muốn ở nhà trọ nhỏ, cũng cùng cô vào ở cùng nhau, "Bạn bè là thế mà", Tiêu Vũ Hiết chỉ có thể an ủi mình, đây là mặt tốt.

Mấy ngày kế tiếp, hai nam sinh đã định tốt lộ tuyến, buổi tối mỗi ngày đều có thể tìm được trấn nhỏ có phong cảnh đẹp, như vậy vừa du lịch, mọi người đều có chút hiểu biết về nhau, mặt trẻ con tên Giải Ưu, người còn lại là Tạ Hoa Tú, âm đọc dòng họ của họ giống nhau, theo họ nói, chính vì nguyên nhân này mới thành bạn tốt.

Bất tri bất giác đã qua 1 tuần, hôm nay họ lái xe vào một cây xăng đổ xăng, gần đó có mấy hộ gia đình và nhà hàng, thấy gần đến hoàng hô, ba người thảo luận ăn bữa tối ở đây, đổ xăng xong, họ đi vào nhà hàng gọi cơm, lúc vừa nói chuyện vừa chờ đồ ăn lên, có mấy tráng hán xăm xổ ở tay nhìn không dễ chọc đi vào.

Thấy có người trong nhà hàng, bọn họ liếc mắt nhìn vài lần, có một nam nhân đầu trọc nhìn thẳng vào mặt Tiêu Vũ Hiết chuyển động, ánh mắt đáng khinh đó làm cô suýt nữa bẻ gãy một đôi đũa, Tạ Hoa Tú chú ý tới đối phương, bảo Tiêu Vũ Hiết đổi vị trí ngồi cạnh mình, đưa lưng về phía đầu trọc, tuy thế, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt không kiêng nể gì kia.

Chết tiệt, nếu là ở cổ đại, hoặc mấy tháng sau, cô chắc chắn sẽ đem đôi mắt hắn ta đào xuống dưới.

Đám người kia vừa gọi món ăn, vừa ở trên mông phục vụ sờ một cái, Giải Ưu nhăn lại mày mà không tự biết, chờ đến đồ ăn hai bàn lên, bọn họ lại lấy chiếc đũa chỉ bàn mình, mơ hồ nghe được tiếng cười, sắc mặt cậu lại càng khó coi hơn.

Không kịp ăn no, ba người tính tiền rời khỏi, chân trước vừa đi, sau lưng, đám tráng hán đó đã lái xe lên theo.

"Dê béo đó," bọn họ lấy dụng cụ cắt gọt đặt dưới chỗ ngồi, cầm trên tay thưởng thức, "Hai cái tiểu tử thối miệng còn hôi sữa, còn có một cô gái nhỏ, xoxo chắc chắn là rất sướng."

"Lão Nhị, đừng lộ bộ dáng kia ra, đem người đều dọa chạy," Lão Đại trên ghế điều khiển nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!