Chương 8: (Vô Đề)

14 

Chính căn bệnh đó, lại khiến Thái Chí Cường, Dương Xuân Hoa và Tôn Diễm Diễm sinh ra lòng dạ độc ác. 

Dù sao bà ta cũng sắp c.h.ế. t rồi, vậy tại sao trước khi c.h.ế. t không thể làm chút việc gì đó vì con trai và đứa cháu trai sắp chào đời? 

Thế là, tôi bị đầu độc chết. 

Dương Xuân Hoa – một người đàn bà hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, run rẩy vì ung thư giai đoạn cuối – vào tù chưa được bao lâu đã lập tức được

"bảo lãnh điều trị y tế ngoài trại". 

Nghĩa là – chẳng hề phải chịu bất kỳ hình phạt thực sự nào. 

Hiện giờ bà ta vẫn chưa phát hiện bệnh. 

Nếu đợi đến khi bà ta bị chẩn đoán ra bệnh, thì có đánh c.h.ế. t Thái Chí Cường, anh ta cũng sẽ không chịu ly hôn với tôi. 

Ly hôn rồi, anh ta mất nhà, mất sự nghiệp, người mẹ mà anh ta

"nuôi lớn bao nhiêu khổ cực" cũng không còn tiền chữa bệnh nữa – vậy khác nào bảo anh ta đi chết? 

"Tôi vẫn nói câu đó, Thái Chí Cường – kết thúc êm đẹp đi, đừng ép tôi đến cùng, đến lúc đó, một xu tôi cũng không cho anh." – Tôi mỉm cười, nói.

Ánh mắt của Tôn Diễm Diễm thoáng d.a. o động – cái cuộc sống ngày nào cũng bị đánh, lại còn bị sỉ nhục thế này, cô ta thật sự chịu đủ rồi. 

Cô ta không muốn như trước nữa, nghe theo Thái Chí Cường, từng bước từng bước tính toán tài sản nhà tôi. 

Bây giờ tôi đã biết hết rồi, ngày ngày cho người đánh bọn họ, làm sao còn có thể để họ tiếp tục lừa được tiền của tôi? 

Vài hôm sau, tôi còn chủ động nhắn tin cho Tôn Diễm Diễm: 

"Nếu cô thuyết phục được Thái Chí Cường đồng ý ly hôn, tôi sẽ cho cô thêm ba mươi vạn tiền thưởng. Ngay ngày lấy được giấy ly hôn, tôi sẽ chuyển khoản liền." 

Lòng tham – cuối cùng đã chiến thắng lý trí của cô ta. 

Bốn, năm ngày sau, Thái Chí Cường chủ động liên hệ với tôi, đồng ý ly hôn. 

Với lý do hôn nhân đổ vỡ, hai vợ chồng thuận lợi lấy được giấy ly hôn. 

Tôn Diễm Diễm bụng đã lộ rõ, đứng chờ ngay trước cổng, ánh mắt phức tạp pha lẫn mong chờ, không ngừng ra hiệu với tôi. 

Tôi chỉ cười:

"Đợi chút đi, không thiếu phần của cô đâu." 

Ánh mắt Thái Chí Cường đột nhiên sắc bén nhìn về phía Tôn Diễm Diễm:

"Đợi gì? Cô ta đang nói gì?" 

Tôn Diễm Diễm co rụt cổ lại, không dám nói một lời. 

Cứ chờ đi. 

Tôi thầm nghĩ, cả đời các người cũng đừng mong đợi được gì. 

Khi Tôn Diễm Diễm gọi điện đến, tôi đã ngồi trên tàu cao tốc rồi. 

Cô ta hét lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!