Chương 7: (Vô Đề)

Dương Xuân Hoa đau lòng đến mức như nhỏ máu, bởi vì đây chính là nơi họ đang sống, tất cả đồ đạc trong này đều do họ tự mua sắm. 

"Đừng đập nữa! Đừng đập nữa! An An, em mau bảo họ dừng lại đi…" – Thái Chí Cường cầu xin tôi. 

Tôi ném thẳng một bình hoa xuống dưới chân bọn họ, choang một tiếng, mảnh vỡ văng tung tóe, Tôn Diễm Diễm hét lên một tiếng chói tai, sợ hãi rút lui vào góc tường. 

"Thái Chí Cường, mắt tôi không dung nổi hạt cát nào đâu. Tôi nói ly hôn là nói thật." – Tôi nghiến răng tuyên bố. 

Hai anh họ tiến lên, túm lấy Thái Chí Cường, lại thêm một trận đ.ấ. m đá túi bụi.

12 

Trời ơi! – Dương Xuân Hoa gào khóc. 

Lần này, bà ta không còn giả vờ nữa, mà thật sự đau lòng – vì đây là đứa con trai mà bà ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ đến lớn. 

"Mày dám đánh chồng mày! Con đàn bà thất đức, trời không dung đất không tha! Đàn bà mà dám đánh đàn ông hả? Con tao là trời của mày! Mày đáng c.h.ế. t không yên!" 

Bà ta gào thét chói tai, điên cuồng lao đến ngăn cản. 

Tôi nhân cơ hội, đẩy mạnh một cái, hất bà ta về phía Tôn Diễm Diễm. 

Tôn Diễm Diễm bị bất ngờ, không kịp phản ứng, liền bị bà ta va ngã xuống đất: 

"Á… bụng tôi… đau quá… đau quá…" 

"Anh Cường… con chúng ta…" 

Cô ta bắt đầu khóc lớn. 

Bụng đã mang thai bốn tháng, do chưa lộ rõ nên cô ta ăn mặc rộng rãi, người khác không nhận ra. 

Nhưng dù sao cũng là phụ nữ mang thai, không chịu nổi cú va mạnh đó. 

"Cháu trai đích tôn của tôi…" 

Dương Xuân Hoa lồm cồm bò dậy, nhào tới đỡ lấy Tôn Diễm Diễm. 

Sắc mặt Thái Chí Cường cũng thay đổi hoàn toàn. 

Ồ, có bầu rồi cơ à? – Tôi cười nhạt.

Thái Chí Cường nhìn tôi như vậy, không nhịn được mà rùng mình một cái. 

Tôi tốt bụng gọi xe cấp cứu, cả khu chung cư đều biết – lầu sáu lại đánh nhau rồi. 

Trước là ngay ngày cưới, mẹ chồng trộm sính lễ và trang sức của con dâu. 

Sau là cô em họ ngày nào cũng chạy tới, hóa ra lại mang thai với anh họ. 

Rồi bị cô con dâu mới cưới bắt gian ngay tại khách sạn. 

Ai cũng nói: Cô dâu này thật xui tận mạng! 

Thái Chí Cường mất sạch mặt mũi, nhưng vào lúc này, anh ta chẳng thể làm được gì. 

Tôn Diễm Diễm nhập viện dưỡng thai, Dương Xuân Hoa thì không rời nửa bước, luôn túc trực bên cạnh. 

Thái Chí Cường lại mò đến dây dưa với tôi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!