8
Mẹ tôi là người đơn thuần, cuộc sống hằng ngày cũng chỉ quanh quẩn trong phạm vi quen thuộc, chỉ hai điểm: cửa hàng và nhà.
Thế nhưng cũng đủ để nhìn ra tham vọng của Thái Chí Cường.
Anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi đâu, bởi vì ngoài tôi ra, anh ta tuyệt đối không tìm nổi ai khác ngu ngốc mà chịu bỏ ra nhiều như thế này nữa.
"Con đã đăng ký kết hôn với nó rồi mà…"
Mẹ tôi lo lắng đến mức sắc mặt cũng sa sầm hẳn đi.
Đây mới là rắc rối lớn nhất. Nếu anh ta không đồng ý ly hôn, lại không có chứng cứ cụ thể nào cho thấy hôn nhân đã tan vỡ, thì tòa án cũng sẽ không xử cho chúng tôi ly hôn.
Hơn nữa, vào năm ba đại học, anh ta đã dụ dỗ tôi cùng anh ta khởi nghiệp, tôi lấy ba mươi vạn từ nhà mang đi đầu tư cho anh ta mở tiệm trà sữa.
Kết quả – lỗ vốn.
Tốt nghiệp đại học, anh ta không tìm được việc, nói muốn tự làm chủ.
Chi phí mở cửa hàng nhượng quyền thì quá đắt, chúng tôi chọn một thương hiệu đồ ăn nhanh nhỏ, cũng mất hết hai mươi vạn.
Bây giờ cái cửa hàng này, nói là tôi và anh ta cùng quản lý, nhưng thật ra là mẹ anh ta – Dương Xuân Hoa – suốt ngày vác mặt tới tỏ vẻ ta đây, thích nhất là thể hiện trước mặt nhân viên, chỉ tay năm ngón sai bảo tôi, để cho nhân viên hiểu rằng, dù tôi là bà chủ, cũng phải nghe lời mẹ chồng.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cắt đứt sạch sẽ với anh ta."
Nhất Phiến Băng Tâm
Trải qua kiếp trước, tôi đã biết rõ rồi.
Anh ta thà g.i.ế. c tôi, cũng không để miếng mồi béo như tôi chạy thoát.
Tôi một lòng một dạ ở bệnh viện chăm sóc mẹ.
Thái Chí Cường ngày nào cũng mò đến, đều bị tôi mắng đuổi đi.
Cho đến khi, Tôn Diễm Diễm tìm đến tôi.
Tôn Diễm Diễm, là em họ của Thái Chí Cường.
Trang điểm đậm, ăn mặc lả lơi, thân hình nóng bỏng, uốn éo đầy quyến rũ.
Dựa vào Thái Chí Cường, cô ta mở một tiệm làm móng tay ở khu phố thời trang Kim Nhai, nghe nói làm ăn rất tốt.
"Chị ơi, chị với anh họ em là một đôi vợ chồng yêu thương nhau như vậy, sao lại thành ra thế này chứ?"
"Dì em tuy có hơi quá đáng, nhưng bà ấy cũng lớn tuổi rồi. Người già mà, thường hay lẩm cẩm một chút. Chị sống với anh họ em chứ có phải sống với bà ấy đâu, quan tâm làm gì?"
Cô ta ra vẻ thâm tình quan tâm, nhưng ánh mắt tôi dần dần dời xuống phía dưới.
Tính theo thời gian, bây giờ trong bụng cô ta chắc đã mang thai đứa con hoang với Thái Chí Cường rồi.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ, hai người gọi nhau là anh em họ, mà quan hệ lại như thế này.
Cho nên mới nói, tôi đúng là ngu ngốc.
Tôn Diễm Diễm, thực chất ra không phải em họ của Thái Chí Cường…
9
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!