Chương 3: (Vô Đề)

"Trời ơi, cô thật sự định bỏ đi sao? Trời đất ơi, nhà họ Thái chúng tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy chứ? Mới cưới xong mà cô dâu đã đòi bỏ nhà đi, muốn chọc tôi tức c.h.ế. t hay sao!" 

Thấy cái túi tiền như tôi sắp rời đi. 

Dương Xuân Hoa lập tức ngồi phệt xuống đất khóc lóc thảm thiết:

"Tôi sống không nổi nữa rồi, hay cô g.i.ế. c tôi luôn cho xong!" 

"Tôi sống không nổi nữa rồi..." 

"Không muốn sống nữa thì đi c.h.ế. t đi." – Tôi lạnh lùng đáp. 

Thái Chí Cường sững người, Dương Xuân Hoa cũng ngây ra. 

Nói xong câu đó, tôi còn nhân lúc bà ta đang đờ người, cúi xuống giật luôn chiếc vòng vàng trên tay bà ta – nặng trĩu, ít nhất cũng hơn hai mươi gram: 

"Cái này cũng là tôi tặng bà. Giờ tôi với con trai bà không còn liên quan gì nữa, đồ của tôi, bà nên trả lại." 

Vòng tay của tôi! – Dương Xuân Hoa gào lên như hóa điên, lao tới định đánh tôi. 

"Làm gì đấy, làm gì đấy? Trước mặt chúng tôi mà còn muốn hành hung người à?" – Cảnh sát lập tức chặn bà ta lại. 

Tôi nhân cơ hội quay lưng bỏ chạy, không ngoái đầu lại.

Sau khi cảm ơn cảnh sát, tôi liền đem toàn bộ đồ đạc cất vào két bảo hiểm ngân hàng, rồi vội vàng đến bệnh viện. 

Chỉ cần nhìn một cái, tôi đã giận sôi máu. 

"Thải Hà à, tôi muốn đi vệ sinh, phiền cô đỡ tôi một chút nhé." 

Mẹ tôi nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt cầu xin người phụ nữ đang ngồi cạnh. 

Mà người ngồi bên – một người đàn bà béo ú – đang cắn rộp rộp quả táo, vẻ mặt đầy khó chịu: 

"Bà làm sao mà nhiều chuyện thế? Mới vừa đòi uống nước, giờ lại đòi đi vệ sinh. Bà nói xem, có phải cố tình hành hạ tôi không?" 

"Bà là cái thứ già không biết điều, tôi là chị chồng của con gái bà đấy. Người ta vẫn nói, chị cả như mẹ, sau này tôi chính là mẹ chồng tương lai của con gái bà, mà bà dám sai tôi làm này làm nọ, bà có thấy mình quá đáng không vậy?" 

"Nhìn người ta thuê bảo mẫu đi, một ngày còn trả năm trăm nghìn đấy. Còn tôi? Một xu cũng không có! Bà già rồi mà không biết làm gì hết! Nếu không có tiền thuê tôi, thì đưa chiếc vòng ngọc này đây." 

Vừa nói xong, chị ta lập tức ném nửa quả táo còn ăn dở xuống, nhào đến định giật chiếc vòng ngọc trị giá hơn mười vạn của mẹ tôi! 

"Không, không được! Đây là bảo vật truyền đời nhà họ Lý chúng tôi, sau này để lại cho con gái tôi! Không được lấy!" 

Mẹ tôi vội đưa tay che lại, nhưng một tay bà đang truyền nước biển, nhìn thấy sắp bị giật mất mà lực bất tòng tâm. 

Thái Thái Hà! 

Tôi nghiến răng giận dữ hét lên một tiếng, rồi nhào tới. 

Một tay kéo chị ta ra, nhớ lại bao nhiêu lợi ích chị ta đã moi được từ tôi – trước mặt thì nịnh bợ, sau lưng thì lại tàn nhẫn bắt nạt mẹ tôi như thế này.

Tôi tát cho chị ta hai cái bôm bốp:

"Chị dám bắt nạt mẹ tôi à, tôi đánh c.h.ế. t chị!" 

"Aaa… ôi trời đất ơi!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!