Chương 1: (Vô Đề)

Đến c.h.ế. t tôi mới biết mình lấy được gã chồng là người hay quỷ. 

Thi thể tôi... còn đang nằm trong nhà xác, anh ta đã mặt mày hớn hở cưới một cô dâu đang mang thai vượt mặt vào nhà. 

Trong tay anh ta, còn dắt theo một đứa bé trai tầm bảy tám tuổi. 

Bọn họ sống trong nhà tôi, tiêu xài sính lễ tôi mang theo, ăn ngon uống lành. 

Cuối cùng còn mắng tôi c.h.ế. t quá muộn, làm ảnh hưởng đến việc đoàn tụ của gia đình họ. 

Thì ra, người tốt không sống lâu là vì mù mắt, đổ m.á. u nuôi súc sinh. 

Khoảnh khắc trước, tôi còn hối hận đến mức không muốn sống nữa, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi c.h.ế. t lặng. 

Trong căn phòng dán đầy chữ hỷ đỏ tươi, treo bóng bay màu sắc rực rỡ trang trí đám cưới, trong ngoài chật kín người. 

"Ôi chao, sao lại xảy ra chuyện thế này, sính lễ sáu vạn sáu sao lại thiếu mất hai vạn chứ, rốt cuộc ai lấy?" 

"Ai mà biết được, nghe nói nữ trang vàng của cô dâu cũng không cánh mà bay." 

Nhất Phiến Băng Tâm

Còn trong lòng tôi, cũng đang dồn nén một cơn giận dữ và uất ức, như muốn bùng nổ. 

Cảnh trước mặt là: Cái tên Thái Chí Cường đang trừng mắt tức giận nhìn tôi: 

"Lý An An, em làm loạn đủ chưa? Chỉ thiếu hai vạn và vài món trang sức vàng thôi mà em cũng báo cảnh sát, làm chúng ta mất hết mặt mũi. Em đừng quên hôm nay là ngày cưới của chúng ta đấy." 

Ngày cưới? 

Tôi lập tức bừng tỉnh.

Tôi đã trùng sinh rồi, trùng sinh ngay trong đêm tân hôn mà tôi từng làm loạn đến mức một mớ hỗn độn. 

Sính lễ và trang sức vàng của tôi đều bị lấy mất một phần, tôi muốn tìm lại, nhưng mẹ chồng và Thái Chí Cường đều cản tôi, nói: Mai rồi tính. 

Tôi là người hiểu luật. 

Tôi nói:

"Tiền mặt và trang sức mất đi cộng lại cũng tới bảy tám vạn, bây giờ không tìm, đợi ra khỏi cánh cửa này rồi thì tìm kiểu gì nữa?" 

Tôi trước giờ vẫn luôn dịu dàng với Thái Chí Cường, bị sự quan tâm giả tạo của anh ta che mắt, nhưng khi gặp chuyện khác, tôi rất cứng rắn. 

Tôi mặc kệ anh ta ngăn cản, cứng rắn khóa trái cửa phòng lại, yêu cầu: trước khi cảnh sát tới, không ai được rời khỏi đây. 

Họ hàng xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, Thái Chí Cường cảm thấy mất hết thể diện, chẳng những không giúp tôi tìm đồ, ngược lại còn ra lệnh cho tôi dừng gây rối, mau chóng mở cửa ra. 

Kiếp trước, tôi xấu hổ vô cùng, thấy anh ta tức giận như vậy, cuối cùng đành phải mở cửa. 

Và cứ thế, cửa vừa mở. 

Đám đông giải tán, tài sản bị mất cũng hoàn toàn biến mất không còn dấu vết. 

Cho đến... nửa năm sau ngày cưới, tôi thấy mẹ chồng treo đầy những món trang sức vàng từng mất lên người, soi gương với nụ cười rạng rỡ trên mặt. 

Nghĩ đến đây, tôi quay sang nhìn bà mẹ chồng đang mặt nặng như đeo đá, đầy oán khí ngồi một bên. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!