Dịch: Lục Dương
***
Ngày hôm nay sẽ bắt đầu kỳ thi cuối năm, cũng là kỳ thi cuối năm đầu tiên của Dương Thanh Vân kể từ khi trùng sinh. Nói thật thì trong lòng hắn có phần hồi hộp, cũng có phần mong chờ.
Hắn chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay, bút cũng mua hai cái rồi.
Kỳ thi này có hình thức tương tự như kỳ thi đại học, thí sinh phải cầm theo phiếu dự thi, mỗi phòng có ba giám thị, nếu nói có điểm gì khác thì chính là thời gian.
Thi đại học cần ba ngày mới xong, còn thi cuối kỳ thì trong một ngày phải thi năm môn, sáng thi Toán và Ngữ văn, chiều thi tiếng Anh và Vật lý, buổi tối thi Hoá học.
Lịch thi dày đặc như vậy khiến mọi người không thể không khẩn trương, đều đến phòng thi của mình từ sáng sớm.
Sáng nay Dương Thanh Vân chỉ ăn hai quả trứng gà và một cốc sữa bò, hắn có một căn bệnh là ăn nhiều vào buổi sáng sẽ bị hoa mắt chóng mặt, bời vậy phải kiểm soát lượng đồ ăn của mỗi buổi sáng, tới kỳ thi quan trọng như này thì càng cần chú ý hơn.
Vì bữa sáng khá đơn giản nên Dương Thanh Vân đến phòng thi hơi sớm. Bước vào phòng, hắn tìm một chỗ ngồi rồi nhắm mắt lại, một là giữ cho tâm tình yên tĩnh, hai là để rà soát lại những kiến thức mà mình đã ôn được trong một tuần vừa qua.
Hắn cứ ngồi an tĩnh như vậy, có phần giống sư thầy ngồi thiền, khi suy nghĩ của hắn trở về thực tại thì phát hiện rằng phòng thi đang xôn xao ồn ào vì chuyện gì đó.
Chỉ nghe có người kêu lên:
"Chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại ở đây?"
"Ố mài gót... Đinh Tư? Đúng là Đinh Tư à, tao không nhìn nhầm đấy chứ?"
Dương Thanh Vân vừa nghe đến cái tên Đinh Tư liền mở mắt, nhìn xung quanh thì thấy phòng thi đã chật kín người.
Mọi người đều nhìn về phía bàn đầu, Dương Thanh Vân nhìn theo ánh mắt bọn họ, đôi mắt liền toả sáng, hắn thấy cô gái ấy
- Đinh Tư.
Hôm nay Đinh Tư vẫn mặc bộ đồng phục giản dị, buộc tóc đuôi ngựa một cách tuỳ ý, nhưng khí chất này không lẫn đi đâu được, mỗi cử chỉ đều khiến người ta có cảm giác thân thiết gần gũi. Cô luôn giữ nụ cười thản nhiên, thong dong thoải mái.
Ngồi ngay phía sau Đinh Tư là Ti Tiếu.
Ti Tiếu rất cao, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt tươi tắn rạng ngời. Hai người ngồi hai vị trí đầu của phòng thi tạo nên sức hút vô tận, khiến người ta không thể không ngước nhìn.
"Sao Đinh Tư lại thi ở phòng 3 nhỉ? Chắc là có nhầm lẫn gì rồi!" Một nam thanh niên không tin vào những gì mắt thấy tai nghe bèn đưa ra ý kiến.
Dù gì thì thành tích của Đinh Tư cũng cực kỳ xuất sắc, chưa từng rớt top 10 của trường trong ba năm vừa qua, luôn đứng hàng đầu trong khối, coi như làm bài thi không tốt lắm thì cũng đâu thể rớt khỏi một trăm thứ hạng đầu?
"Đừng suy nghĩ tào lao nữa, nói cho mày biết này, lý do chỉ đơn giản là Đinh Tư bỏ thi một môn trong kỳ thi trước, chứ mày còn cho rằng có lý do gì khác à? Chẳng lẽ trình của Đinh Tư lại thật sự ở cái phòng này sao?"
Một âm thanh chợt vang lên, đó là một nam sinh lớp 12A8, lời này khiến mấy đứa hóng hớt xung quanh như được khai sáng.
Thì ra là vậy!
Nhưng mọi người lại nhanh chóng thở dài thườn thượt, người ta bỏ thi một môn mà vẫn vào được phòng 3, lại còn xếp thứ nhất. Xếp thứ nhất phòng 3 cần điều kiện gì?
Tổng điểm ít nhất phải 500 đó nha!
Thường thì thi năm môn mà được 500 điểm đã là rất khá, có thể coi là học sinh ưu tú rồi. Nhưng Đinh Tư chỉ thi bốn môn mà cũng đạt chừng đó điểm!
Có còn cho người ta sống nữa không đây?
Nghe những lời bàn tán xôn xao xung quanh, Dương Thanh Vân thầm cảm thán. Tạm không nói việc học có cần tư chất hay không, Dương Thanh Vân cũng từng có một thời trẻ nhiệt huyết như này, lý do mà hắn già dặn, chín chắn hơn những người đồng trang lứa là bởi hắn nhận ra rằng, dù cố gắng đến đâu thì trên đời này vẫn có một số người mình vĩnh viễn không thể vượt qua.
Ví như chuyện học hành, có một số người là thiên tài trong việc học, người khác có cố đến mấy cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà xếp sau, không phục không được, học bá sinh ra chính là để trị mấy đứa không phục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!