Dịch: Lục Dương
***
Giờ tự học buổi tối cuối cùng, Dương Thanh Vân gấp tập đề Toán lại, nhắm mắt suy nghĩ đến quá trình học tập của mình trong một tuần vừa qua.
"Hơn hai mươi năm không động đến, mất quá nhiều kiến thức rồi, một tuần là quá ngắn, không ăn thua!" Dương Thanh Vân thầm nghĩ, lắc lắc đầu.
Hắn quay sang nhìn về phía Ti Tiếu thì phát hiện Ti Tiếu cũng đang nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ti Tiếu vội ngoảnh đầu đi chỗ khác. Dương Thanh Vân cười cười, hắn biết cô bé này tin lời Trình Kim Nhượng, nghĩ rằng hắn nằm trong số những người được thầy Thái bao che.
Ti Tiếu yêu hận rõ ràng, cực kỳ căm ghét đám nam sinh liên quan đến vụ "gội đầu" kia. Dương Thanh Vân cũng lười giải thích, cần gì quan tâm người khác nghĩ gì chứ, mình cứ làm việc của mình, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Hồ Trung Lâm đứng từ xa, ngoắc tay ra hiệu cho Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân bước tới, nói: "Sao hả? Có gì mà lén lén lút lút?"
Vẻ mặt Hồ Trung Lâm vô cùng đau khổ: "Xong đời rồi! Không giấu được chuyện kia nữa!"
"Cái gì mà không giấu được? Xảy ra chuyện gì? Sao lại lộ được?"
Hồ Trung Lâm thở dài: "Tống Trị Quốc biết chuyện giả mạo phụ huynh rồi, chẳng xong đời thì không à? Nếu mà truy cứu đến cùng... ôi, chắc tao chết mất!"
Dương Thanh Vân chợt nghĩ đến điều gì, nhìn chằm chằm về phía Hồ Trung Lâm: "Khai thật cho tao, mày có nói cách này cho ai khác không?"
Hồ Trung Lâm ra vẻ khổ sở, cả buổi mới nói lắp bắp: "Tao... tao thấy tội cho Trần Khả thôi... hoàn cảnh của nó cũng như tao, bị gọi phụ huynh thì chỉ có đường chết. Tao chỉ muốn giúp nó một chút, không ngờ nó lại nói cho người khác."
"Tao chịu mày rồi!" Dương Thanh Vân không còn gì để nói, gõ gõ đầu Hồ Trung Lâm: "Đầu mày là đầu heo à? Ngoài đầu phố kia cùng lắm là có mười hai mươi người đánh giày, từng đấy đứa đi thuê bọn họ, kiểu gì chẳng có người được thuê đến mấy lần? Tống Trị Quốc có ngu đến đâu thì cũng biết chuyện này có gian trá!"
Hồ Trung Lâm khóc không ra nước mắt, nhìn Dương Thanh Vân bằng ánh mắt đầy mong chờ: "Vậy giờ tao phải làm sao?"
Dương Thanh Vân xua xua tay: "Tự nghĩ cách đi, tao chỉ giúp anh em tốt, không thể giúp đồng đội heo!"
"Xin lỗi mày Thanh Vân, lúc tao giúp Trần Khả thì cũng lỡ nói luôn cả chuyện mày là người nghĩ ra kế này, chỉ sợ lát nữa phòng giáo vụ sẽ tìm mày đấy!" Lần này Hồ Trung Lâm khóc thật luôn: "Người anh em, tao không cố ý mà, thật sự xin lỗi mày!"
Dương Thanh Vân thở dài: "Đi đi, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt chiếu rời tình(1), sau này mày đừng nói là quen biết tao nữa!"
Dương Thanh Vân nói xong liền về chỗ, Hồ Trung Lâm vội bám theo: "Đừng mà Thanh Vân, tao sai rồi, đều là lỗi của tao!"
Thằng này không để ý rằng hiện giờ đang ở trong lớp, trong lúc kích động đã nói khá lớn, cả lớp đều nghe được, cùng quay đầu nhìn về phía nó.
Hồ Trung Lâm vô cùng xấu hổ, hận không có cái lỗ để chui xuống. Dương Thanh Vân chớp lấy cơ hội, bước nhanh về chỗ.
Ti Tiếu cười lạnh, không nhịn được bèn nói: "Trộm gà bắt chó(2), đúng là không ngờ mà, hừ!"
Dương Thanh Vân chán chẳng buồn nói. Đúng lúc này, thầy Thái bước vào lớp, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh lại. Thầy Thái vắt tay sau lưng, đi một vòng quanh lớp rồi dừng cạnh bàn Dương Thanh Vân.
"Bệnh tình mẹ em sao rồi? Đã khá hơn chưa?" Thầy Thái hỏi.
Dương Thanh Vân liền nói: "Cảm ơn thầy, mẹ em ổn rồi, bác sĩ nói hai ngày nữa là có thể ra viện. Cũng nhờ mấy ngày qua thầy cho em nghỉ phép, nếu không sợ rằng mẹ em sẽ không bình phục nhanh như vậy."
Thầy Thái gật đầu: "Nếu mọi chuyện đã ổn thì sắp tới em tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học đi, đừng phân tâm nữa biết chưa! Thi đại học rất quan trọng, đặc biệt là đối với em!"
Dương Thanh Vân gật đầu liên tục: "Dạ vâng, nhất định em sẽ cố gắng đạt kết quả tốt nhất!"
"Ừm, ngày mai thi tổng kết cuối năm rồi, tối nay cũng đừng thức quá khuya. Mẹ em gọi điện cho thầy nói rằng em thường đọc sách đến tận sáng ở phòng bệnh, điều này không phải xấu, nhưng đừng làm căng thẳng thần kinh, khi nắm khi buông, điều độ vừa phải mới là phương pháp học tập đúng đắn."
Thầy Thái nói xong liền bước lên bục, bắt đầu giảng bài, ông hắng giọng một tiếng rồi nói: "Ngày mai thi rồi, thầy sẽ thông báo vài điều cơ bản về quy chế thi."
"Vài điều" ấy kéo dài triền miên, thao thao bất tuyệt, Dương Thanh Vân lập tức vùi đầu vào đọc sách.
"Hey..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!