Chương 44: Gặp lại Tư Hàn

Tư Lăng tất nhiên là không biết đám Nguyệt Thiên Dạ đã trở thành đối tượng bát quái cho các tu sĩ, hắn đuổi theo Tư Hàn một đoạn đường, sau đó đi tới trước một chiếc phi thiên thuyền to như một gian nhà lớn lơ lửng ở giữa không trung, mắt thấy Tư Hàn trực tiếp nhảy lên phi thiên thuyền, Tư Lăng vội vàng theo sau.

Chiếc phi thiên thuyền cỡ nhỏ này là một trong những lễ vật mà Thanh Ngọc trưởng lão tặng cho đệ tử Tư Hàn, người phái Thiên Tông đều biết, tuy rằng cũng hâm mộ Tư Hàn tuổi còn trẻ mà đã được bảo bối tốt như vậy, nhưng mà ai bảo sư phụ người ta là Thanh Ngọc trưởng lão vô cùng hào phòng chứ. Đừng xem nó có vẻ tầm thường như thế, nhưng đây chính là một chiếc phi thiên thuyền Bảo khí trung phẩm đó, có thể phòng ngự, có thể chiến đấu, ngày đi được mười triệu dặm. Ở Tây Cảnh đã là đồ quý hiếm gặp.

Trong phi thuyền được trang trí giống như gian phòng ở Giới trần tục, dùng kỹ thuật mở rộng không gian, tổng cộng có mười mấy gian phòng, đều được bố trí rất hoa lệ phú quý, vừa nhìn liền biết là cuộc sống hưởng thụ của loại Tiên nhị đại có tiền kia rồi. Mà ngay khi bọn hắn tiến vào, một tu sĩ trẻ tuổi cung kính đứng ở một bên, kêu: "Hàn sư thúc, Lăng sư thúc."

Lâu rồi không được nghe xưng hô như vậy khiến Tư Lăng không nhịn được liếc nhìn tu sĩ kia, phát hiện thì ra là người quen, chính là Tư Nam

- đệ tử ở Tư gia. Tư Nam là đệ tử trong một chi ở Tư gia, tu sĩ tứ linh căn, thiên tư tương đối kém, vốn là đệ tử được Tư gia phái đi hầu hạ Tư Hàn, cũng không nghĩ tới sau khi Tư Hàn đi tới Thiên Tông phái vẫn còn dẫn theo Tư Nam.

Lại xem bố trí trên chiếc phi thuyền nhỏ này, có vẻ là chủ ý của Tư Nam, Tư Hàn một lòng tu luyện xưa nay không sẽ để ý chuyện như vậy.

Hai người đi tới một gian phòng khách được bố trí trang nhã, Tư Nam pha một bình linh trà thơm ngào ngạt đưa tới cho bọn họ rồi liền lui xuống.

Linh trà này chất lượng tốt hơn rất nhiều so với cái loại giá rẻ năm linh thạch một cân của Tư Lăng, chỉ ngửi mùi thôi liền biết đây là linh trà thượng đẳng. Nuốt một ngụm xuống tới bụng, linh lực trong thân thể mơ hồ hơi tăng thêm một chút, tuy rằng rất ít không đáng kể, nhưng nếu cứ tiếp tục lâu dài như vậy, cũng là một tích lũy đáng sợ.

Tư Hàn nhấp một hớp linh trà, nhàn nhạt nhìn Tư Lăng, nói rằng: "Trúc Cơ, rất tốt."

Được đại ca dùng một loại giọng điệu hài lòng như vậy khen ngợi, trong lòng Tư Lăng đột nhiên sinh ra một loại tự hào được gia trưởng công nhận, lại có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Đại ca, thương thế của huynh đều tốt rồi chứ?"

Tư Hàn cũng không nghĩ là hắn sẽ hỏi như thế, lúc trước không nói cho hắn là vì cảm thấy không cần thiết, đỡ tăng thêm lo lắng dư thừa, lúc này nghe hắn hỏi, sợ là bọn Liễu Thành Phong đã nói cho hắn biết. Đương nhiên, Tư Hàn cũng biết đến việc bọn Liễu Thành Phong và Tư Lăng thân thiết với nhau, đối với chuyện này hắn không tỏ rõ ý kiến. Tư Hàn bởi vì từ nhỏ tu luyện công pháp nên thất tình lục dục rất đạm bạc, bất quá cũng không phải là kẻ lãnh huyết trời sinh.

Phụ thân đã mất ngay khi hắn vừa xuất thế không lâu, sau đó mẫu thân cũng qua đời, chỉ để lại người thân duy nhất là đứa em trai nhỏ cùng mẹ khác cha. Vì thế, so với những người không liên quan, hắn tất nhiên quan tâm nhiều hơn một chút đối với người đệ đệ duy nhất này.

Chẳng qua là từ nhỏ đến lớn Tư Lăng có vẻ cực kỳ e ngại hắn, cũng không gần gũi với hắn. Quanh năm suốt tháng, số lần hai huynh đệ gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà bản thân Tư Hàn từ khi còn bé đã là một đứa nhỏ lạnh băng không có biểu cảm gì nhiều. Hai mươi mấy năm qua, việc thường làm ngoại trừ tu luyện chính là hỏi thăm một chút chuyện của đệ đệ. Hắn biết đệ đệ không muốn nhìn thấy mặt mình, vậy nên cũng không cần thiết xuất hiện ở trước mặt đệ đệ nữa.

Loại tình trạng này cứ như thế mãi đến tận khi Tư Lăng vì cứu Nguyệt Thiên Dạ phá huỷ linh căn mà thay đổi. Hiện tại Tư Lăng tuy rằng không nhiều lời, nhưng cũng không còn giống như dĩ vãng, mỗi khi đối mặt với hắn thì lại lộ ra vẻ mặt chống cự. Như vậy rất tốt.

Lúc này nghe được Tư Lăng chủ động hỏi quan tâm, đôi mắt lạnh lẽo của Tư Hàn toát ra một loại mềm mại ấm áp, từ tốn nói: "Bế quan một tháng, đã tốt rồi."

Tư Lăng sau khi nghe xong nhếch môi nở nụ cười, nói rằng: "Vậy thì tốt rồi, như vậy tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh cũng an toàn hơn mấy phần."

Nói đến Huyễn Thiên bí cảnh, Tư Hàn hơi nhíu mày nghĩ một hồi, nói rằng: "Sau khi tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh nhất định phải cẩn thận, nếu như có thể, không nên đi vào nơi sâu trong Huyễn Thiên bí cảnh. Với thực lực bây giờ của đệ thì không đủ để ứng phó."

Tư Hàn vừa mới nói xong, con yêu thú vốn còn đang nhàn nhã quẫy đuôi ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng kia lập tức gầm gừ mà kêu một tiếng, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt Tư Lăng tỏ vẻ kháng nghị.

"Đừng nghịch!" Tư Lăng vỗ vỗ nó, nói với Tư Hàn: "Đại ca, đến lúc đó phải xem tình huống đã. Huyễn Thiên bí cảnh nguy hiểm tuy nhiều, nhưng đi đôi với nó chính là cơ duyên, có một số việc đệ không thể khống chế, đến lúc đó đệ sẽ cẩn thận." Tư Lăng tuy rằng cảm động vì được Tư Hàn quan tâm, thế nhưng hắn đã giao dịch với yêu thú Trọng Thiên, đáp ứng sẽ tận lực dẫn nó đi tìm thứ mà nó cần.

Bất quá Tư Lăng mơ hồ có loại cảm giác, thứ mà Trọng Thiên cần không phải vật phàm, có vẻ sẽ phải tới nơi sâu trong bí cảnh, vì lẽ đó hắn không cách nào hứa chắc được.

Tư Hàn sau khi nghe xong liền không khuyên nữa, liếc nhìn con yêu thú màu đen kia, phát hiện chỉ là tiểu yêu thú cấp thấp liền cũng không quan tâm, cầm túi trữ vật đưa cho hắn.

Tư Lăng có chút mơ màng nhận lấy, chờ lúc dùng thần thức kiểm tra đồ vật trong túi trữ vật thì lập tức chấn động.

Ôi chao ôi, một cái túi đầy linh dan, linh thạch, linh phù, pháp khí... đủ khiến cho bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng ghen tị muốn giết người cướp của này là làm sao đây? Đường đường hoàn hoàn lấy ra đưa cho hắn là muốn làm cho hắn ước ao ghen tị, ước ao ghen tị đúng không? Còn nếu là muốn tặng cho hắn, vậy có phải là quá hào phóng rồi không?

Cái bộ dạng không chút tiền đồ này của Tư Lăng tất nhiên làm đại gia yêu thú cật lực khinh bỉ, móng vuốt thịt thịt vỗ phạch vào mặt hắn, để hắn thu hồi cái biểu cảm mất mặt như chưa trải chuyện đời này.

Tư Hàn vẫn là một bộ dáng lạnh lẽo vô tình, hắn lạnh nhạt nói: "Đây là thứ mà ta lấy được ở trong động phủ của một tu sĩ Nguyên Anh, đệ cứ nhận đi."

Trong lòng Tư Lăng cảm động vô cùng: Đệ đệ mà có đại ca thì chính là bảo vật!

"Cám ơn đại ca, đệ..." Tư Lăng không biết nói cái gì cho tốt, hắn không muốn làm cao mà từ chối, có tiện nghi không chiếm chính là tên khốn kiếp đó. Hơn nữa đây chính là huynh trưởng đại nhân cho hắn mà. Nhưng..."Đại ca, huynh cho đệ, vậy còn huynh..."

"Ta đã chia hai phần, ở đây vẫn còn giữ một nửa."

Sau khi nghe xong, Tư Lăng yên tâm, quyết định sau này mình có thứ gì tốt cũng phải chuẩn bị một phần cho hắn.

Sau đó, hai huynh đệ vừa uống linh trà vừa thảo luận với nhau về những tin tức mà mình biết về Huyễn Thiên bí cảnh. Dù sao hai người đều là lần thứ đầu tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh, đều muốn đem những gì mình biết nói cho đối phương nghe, cũng để làm tham khảo. Đồng thời Tư Lăng cũng đem chuyện mình tổ đội với Pháp Lãng và Truyền Sơ nói cho Tư Hàn biết, cả việc hai người thỉnh cầu mình giúp đỡ nữa, không giấu giếm một chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!