Ngoài Phi Thiên thuyền, Lôi Xá ngăn hồng y nữ nhân lại, chỉ hơi liếc mắt liền có thể nhìn ra lai lịch của ả, lập tức cười lạnh nói: "Bất quá một yêu vật, cũng dám can đảm sinh sự ở Nhân giới!"
Dứt lời, phất trần trong tay đảo qua, tựa như có ngàn vạn linh quang lan tràn mà đi. Hồng y nữ nhân kia rõ ràng đang xa ngoài ngàn dậm, nhưng vẫn bị phất trần nhìn như chậm rãi kia quất trúng, cả người bay vút lên, bay ra ngoài, trước khi rơi xuống đất thì kịp thời dừng lại, chỉ là miệng phun ra ngụm máu, toàn thân chật vật không chịu nổi.
Hồng y nữ nhân kia sắc mặt trở nên càng thêm băng lãnh, trong đôi mắt màu đỏ tươi đều là phẫn nộ, hai tay giơ lên trời. Chỉ thấy toàn bộ tà sương trong trời đất đều tụ về hướng của ả.
Lôi Xá trưởng lão lại vung phất trần, mày hơi chau, truyền âm nói: "Các ngươi nên rời đi trước."
Ba người trong Phi Thiên thuyền tự nhiên không có ý khác, chỉ Tư Hàn nói: "Sư tôn cẩn thận." Liền khiến Phi Thiên thuyền rời đi.
Tốc độ Phi Thiên thuyền cực nhanh, nhưng dù nhanh hơn nữa cũng có thể cảm giác loại sức kéo cực hạn đến phía sau kia, giống như muốn xé toạt không gian vậy. Phi Thiên thuyền không cần người thúc, liền tự mình liều mạng chạy trốn, miễn cho bị lan đến, đến lúc đó chỉ sợ cả nói cũng không thể nói được một tiếng đã bị biến thành bột mịn. Phi Thiên thuyền đã nảy sinh linh thức, so với Phi Thiên thuyền phổ thông thì càng có linh tính, căn bản không cần người khống chế.
Đường Chiếu cùng Tư Lăng cũng có chút kinh sợ, thẳng đến khi Phi Thiên thuyền liều mạng bay một ngày một đêm, không cảm giác được khí tức chiến trường nữa thì trong lòng căng như dây đàn mới buông lỏng.
Tư Lăng trực tiếp tựa vào trên lưng Tiểu Khôi, thở ra một hơi thật sâu, rốt cuộc có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Đường Chiếu cũng nhẹ nhàng thở ra, tinh thần căng như dây đàn mới thả lỏng ra, liền chắp tay cười nói với hai người trong Phi Thiên thuyền: "Lúc nãy đa tạ hai vị tiểu hữu tương trợ, bằng không..." Dứt lời, lại thở dài, thế nhưng không nghĩ tới dưới lòng đất của tiên thành hắn quản hạt lại phát sinh chuyện này, nhìn hành động của đám tà tu kia, tất nhiên là kế hoạch đã lâu.
Tư Hàn trên mặt nhàn nhạt, chỉ là hơi hơi gật đầu, cũng không nhiều lời.
Ngược lại, Tư Lăng chủ trì khách khí một quen, cũng đáp lễ, nói: "Tiền bối không cần phải khách khí."
Đường Chiếu lúc này mới có thời gian cẩn thận quan sát nàng, trong lòng hơi giật mình. Hắn sống mấy vạn năm, cho rằng mình đã có thể nhìn đủ nhân gian tuyệt sắc, lại không ngờ nàng ta vẫn có thể làm cho người khác liếc mắt thì kinh diễm. Mà nàng lúc này bởi vì bị thương, sắc mặt tái nhợt, lại không tổn hao một chút dung mạo của nàng. Bất quá
-- gương mặt này quá yêu nghiệt, ngược lại cảm thấy nhìn quen quen nha...
Đường Chiếu không dám nghĩ sâu, lại quay đầu nhìn về phía nam tử mặc pháp bào màu trắng nọ. Dung mạo băng lãnh, trên người khí tức quá mức sương hàn, hẳn là tu sĩ chuyên môn tu tập băng linh căn. Tuy rằng chỉ là Hợp Thể kỳ đỉnh cao, nhưng Đường Chiếu kiến thức qua trận chiến lúc trước, không chút dám coi khinh hắn. Hơn nữa lúc trước nghe hắn tôn kính gọi Lôi Xá trưởng lão của Văn Nhân gia tộc là sư tôn, liền biết có thể được Lôi Xá thu làm đệ tử thân truyền tất nhiên là bất phàm.
Tiếp đó, ba người lại trao đổi tính danh, rồi mới nói tới chuyện lúc trước.
Đường Chiếu mặt mang tức giận, "Bổn tọa lại không biết thì ra dưới tiên thành có Càn Khôn khác! Những tà tu kia vì dục vọng của mình, chuyện thiếu đạo đức, nham hiểm gì cũng làm ra được, đặc biệt trăm năm trước phong ấn Liệt Diễm bị phá, tà vật hoành hành, tà tu càng không kiêng nể gì, nhiều lần liên hợp những tà vật kia công kích tiên thành. Lúc này ít nhiều nhờ hai vị đạo hữu, bằng không tất cả tu sĩ trong tiên thành đều muốn tổn lạc ở trong này.
May mắn, Lôi Xá trưởng lão cũng có thể tới đúng lúc." Nói tới Lôi Xá, trên mặt Đường Chiếu mơ hồ có vẻ trông mong.
Tư Lăng cười tủm tỉm, nhịn không được lại nhìn Tư Hàn bên cạnh, nghĩ tới Lôi Xá trưởng lão là sư tôn của đại ca nhà mình, liền loạn kiêu ngạo một phen.
Lại hàn huyên vài câu, mọi người cũng có chút lo lắng cho Lôi Xá trưởng lão, bất quá lúc này mọi người đều bị thương, vẫn là chữa thương trọng yếu hơn.
Tư Hàn lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra tiên đan ăn vào chữa thương. Bởi vì có Đường Chiếu, Tiểu Yêu Liên không dám ra đây, vẫn trốn trong một góc của Phi Thiên thuyền, cũng không tiện lấy ra tiên linh dịch cho bọn Tư Hàn ăn vào. Nó đang ở một gian phòng khác giậm chân, cuối cùng chỉ có thể lấy ra hai bình tiên linh dịch, gọi Tư Bạch tới, bảo nó ngậm đi qua cho bọn Tư Hàn.
Khi nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ cả người trắng nõn không một tia tạp sắc ngậm hai cái bình ngọc lại đây thì Đường Chiếu thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt. Đến khi con Bạch Hổ đầu tiên là chạy đến trước mặt Tư Hàn, miệng ngậm bình ngọc đưa cho hắn, thò móng vuốt vỗ vỗ tay áo của hắn, lại chạy đến chỗ Tư Lăng, thì trong lòng rốt cuộc xác nhận con Tiểu Bạch Hổ vẫn còn kỳ ấu sinh này chính là thánh thú trong truyền thuyết.
Tư Lăng tiếp nhận cái bình mà Bạch Hổ ngậm đến, âm thầm quan sát Đường Chiếu, phát hiện trong mắt hắn có khiếp sợ, nhưng lại không có tham lam, mới yên lòng. Bất quá nghĩ lại, một tu sĩ có thể vì an nguy một thành mà trấn thủ đến cuối cùng không bỏ thì tất nhiên là có chỗ đáng khen. Hơn nữa tu tiên giả đều biết, càng là yêu thú có huyết thống cao quý thì càng khát vọng tự do.
Trừ phi chúng nó ngưỡng mộ một nhân tu cường đại, cam nguyện cùng ký kết khế ước, bằng không nếu người khác muốn mưu đồ cướp đoạt, chúng nó tình nguyện tự bạo cũng sẽ không chấp nhận khuất nhục cưỡng cầu.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên khi biết Bạch Hổ đã ký kết khế ước cùng Tư Hàn, những người khác dù cho hâm mộ, ngược lại cũng không sinh ra ý tưởng gì. Trừ phi là loại người đối kỵ, muốn mưu lợi thì mới nghĩ tới muốn giết người cướp sủng vật.
Trong lòng hắn xoay chuyển trăm ngàn lần, nhưng lại không để lộ ở trên mặt. Bởi mọi người đều chỉ là mới quen chưa thâm giao, Đường Chiếu tự nhiên sẽ không tự do tự tại đả tọa chữa thương trên Phi Thiên thuyền của người ta. Hắn chỉ là ăn vào một hạt tiên đan để tạm thời ngăn chặn thương thế, liền bắt đầu chú ý tới tin tức bên ngoài.
Như thế lại qua ba ngày, Lôi Xá trưởng lão đã tự mình đến nơi này.
Lúc phát hiện khí tức Lôi Xá trưởng lão thì Tư Lăng vội mở cửa Phi Thiên thuyền, cùng Tư Hàn đón ông vào.
Lôi Xá trưởng lão thoạt nhìn khí sắc không tệ, khí tức vững vàng, nhìn như như nam nhân trung niên bình thường, nhưng lại ẩn giấu uy thế hào hùng, khiến người ta không dám khinh thường.
Đường Chiếu càng kinh sợ hơn, không dám thả lỏng.
Lôi Xá vừa được đồ đệ và muội muội của đồ đệ nghênh đón vào thuyền, bật cười nói, "Ngươi là Đường tôn giả của Thanh Châu thành nhỉ, ngồi đi, không cần khẩn trương như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!