Lúc Tư Lăng quan sát
cảnh vật chung quanh, mấy tên đệ tử phái Thiên Tông cũng phát hiện tiền
bối môn phái của bọn hắn ở trong đám người, hơn nữa còn là hai vị sư bá
Kim Đan kỳ, theo thứ tự là Chân Thủy chân nhân và Tịnh Thủy chân nhân,
mà vị Tịnh Thủy chân nhân kia là một nữ tu Kim Đan kỳ.
Tiêu Trạc
lập tức mang theo bọn Tô Hồng Phi đến bên cạnh hai vị tiền bối môn phái. Ở vùng đất không biết tên đầy hung hiểm này, dĩ nhiên là ở cùng tu sĩ
cấp cao của môn phái mới tương đối an toàn. Nguyệt Thiên Dạ chần chừ một chút, đến lúc Tịnh Thủy chân nhân nhàn nhạt nhìn sang thì áy náy mà
liếc nhìn Tư Lăng, cũng vội vàng đi theo.
Tư Lăng nhún vai không
để ý, hiện tại hắn không chỉ cần quan sát hoàn cảnh chung quanh, chú ý
những người kia muốn làm gì, còn phải phòng ngừa con yêu thú kích động
mà nhào vào sơn cốc. Bên người mang theo con yêu thú kỳ lạ này, so với
người bên ngoài Tư Lăng càng biết nhiều hơn một chút. Hắn biết chắc dị
bảo trong sơn cốc này tuyệt đối hoàn toàn khác biệt, như thế mới làm nó
nóng nảy như vậy.
Bởi vì trước sơn cốc có tu sĩ Kim Đan bảo vệ,
cho nên những người khác dù cho có muốn vào bên trong dò xét cỡ nào thì
cũng phải cân nhắc một tý. Quy tắc tu tiên giới chính là như vậy, người
mạnh là vua, ngươi không có thực lực không có vốn liếng, như vậy chỉ có
thể cho nhường đường cho kẻ mạnh, tuân thủ quy củ mà kẻ mạnh định ra.
"Chân Thủy sư bá, Tịnh Thủy sư bá." Đám người Tiêu Trạc cung kính hành lễ.
Chân Thủy chân nhân hờ hững gật đầu, liền quay đầu chuyên chú nhìn vào sơn cốc.
Tịnh Thủy chân nhân mỉm cười với bọn họ, mà bên người Tịnh Thủy chân nhân,
một hồng y thiếu nữ nhìn thấy mấy người họ thì hai mắt toả sáng, trực
tiếp nhảy qua kéo lấy ống tay áo Tiêu Trạc, ngây thơ kêu một tiếng:"Tiêu sư huynh ~~ "
Tiêu Trạc không dấu vết kéo tay áo về, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo hờ hững, vuốt cằm nói: "Thanh Ly sư muội."
Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi cũng sôi nổi chào hỏi cùng thiếu nữ này, xem ra khá là quen thuộc. Đồng thời, Tô Hồng Phi cũng không vết tích mà
liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, khóe môi mỉm cười, tựa hồ hơi có ý vị cười
trên sự đau khổ của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!