Chương 20: Dung Hoán Thiên

Nơi sơn cốc này cũng

không lớn lắm, nhưng với tình huống hiện tại thì cũng không thể xoi mói

quá nhiều, quan trọng nhất là cứ trú ở sơn cốc trước đã, đợi qua thời kỳ yêu thú bạo loạn này lại nói sau.

Mấy ngày kế tiếp, mọi

người chật vật không chịu nổi, ngay cả kẻ được linh đan bổ sung linh lực liên tục không ngừng như Nguyệt Thiên Dạ cũng có chút ăn không tiêu,

huống chi là những người khác. Sau khi đi vào sơn cốc, Tiêu Trạc lập tức phân bố nhiệm vụ, để Nguyệt Thiên Dạ, Liễu Thành Phong cùng mấy đệ tử

luyện khí kỳ đi đả tọa nghỉ ngơi nhằm khôi phục linh lực, hắn và Tô Hồng Phi, Tư Lăng canh gác ở cửa sơn cốc đối phó với bầy thú không còn lý

trí xông tới đây.

Dọc theo con đường này, Tiêu Trạc triển lộ khí thế quyết đoán của đệ tử nội môn trong đại môn phái của hắn ra, sắp xếp mọi chuyện làm cho người khác không có gì là không tin phục, đám

người Nguyệt Thiên Dạ cũng nghe theo sự chỉ huy của hắn. Cho nên với sự

an bài lúc này của Tiêu Trạc, mọi người cũng không dị nghị. Tư Lăng lại

càng không có ý khác. Hắn biết rõ bởi vì Nguyệt Thiên Dạ nên Tiêu Trạc

vẫn ôm địch ý đối với mình, nhưng trước mặt mọi người, tin hẳn Tiêu Trạc sẽ không ngu ngốc mà đối phó với hắn. Bất quá Tư Lăng vẫn chuẩn bị tinh thần, vừa đối phó với yêu thú, cũng vừa âm thầm đề phòng bọn Tiêu Trạc.

Trong lúc Tiêu Trạc cùng Tư Lăng đối phó với yêu thú thì Tô Hồng Phi thiết

lập một cái trận pháp tứ phẩm ở cửa sơn cốc. Tuy rằng nó có thể ngăn cản bọn yêu thú điên cuồng tấn công được một lúc, nhưng nếu như mấy ngàn

mấy vạn yêu thú liều chết đụng vào một nơi, trận pháp vẫn là chống không nổi, cho nên vẫn cần có người tại cửa sơn cốc chém giết những yêu thú

đã không có lý trí kia. Đương nhiên, nhờ Tô Hồng Phi thiết lập trận

pháp, hành động của bọn họ cũng tương đối thoải mái rất nhiều.

Tô Hồng Phi lộ ra tài năng này khiến bọn Tiêu Trạc có chút kinh ngạc, đợi

khi Tư Lăng nghe được Liễu Thành Phong kinh ngạc hỏi nàng ta có phải đã

trở thành Trận Pháp sư cấp 4 hay không thì liền hiểu được, đây cũng là

vị ''giả heo ăn lão hổ'', đều là thâm tàng bất lộ. So sánh với họ, Tư

Lăng cảm thấy bản thân mình quả thực là tầm thường không đáng nói, cũng

âm thầm cảnh giác.

Như thế qua vài ngày, yêu thú vẫn là ùn

ùn không dứt, giống như giết mãi không hết, làm cho người ta gần như cho rằng yêu thú ở dãy núi Thập Vạn đều tập trung ở nơi này. Mà sơn cốc này cũng trở thành nơi trú ẩn tạm thời của rất nhiều tu sĩ. Một ít tu sĩ bị yêu thú truy đuổi, chạy trốn tứ phía lại phát hiện nơi này được người

trấn thủ, cũng chạy vào tìm kiếm che chở.

Bọn Tiêu Trạc cũng không cự tuyệt bọn họ gia nhập, những tu sĩ kia cũng tự động từng nhóm

cùng nhau canh gác ở cửa sơn cốc để giết yêu thú. Tu sĩ nhiều, các loại

pháp bảo đều xuất hiện, bọn Tiêu Trạc cũng dễ dàng rất nhiều, thời gian

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!