Chương 14: Kẻ thích gây chuyện thị phi

Tư Lăng một bên nướng thịt, một bên len lén liếc nhìn cái con tiểu yêu thú lớn bằng con mèo mun kia, trong lòng có chút rối rắm với cái thân thể

bé nhỏ đó. Rốt cuộc làm cách gì mà có thể chứa được đống thức ăn còn to

gấp đôi thân thể nó vậy? Yêu thú này đã ăn nửa con Bạo nha trư nướng, mà một con Bạo nha trư con có thể tích bằng một con heo nhà ở Thế tục

giới, vậy nên nửa con có bao nhiêu lớn chứ. Ngay cả hắn với thân thể của một đại nam nhân, cũng không chứa được nhiều thức ăn như vậy đâu.

Tuy rằng hoài nghi, nhưng do con yêu thú kia hai mắt lom lom canh giữ trước đống thịt nướng, Tư Lăng không muốn đắc tội nó, chỉ có thể cam chịu số

phận tiếp tục nướng thịt. Nướng đến cuối cùng, Tư Lăng cũng chết lặng.

Mà thịt vốn đủ cho hắn ăn ba bữa, thậm chí còn thừa một con Bạo nha trư, cuối cùng đều vào trong bụng con yêu thú kia. Bị lưu lạc thành đầu bếp

- Tư Lăng

- chỉ ăn được hai miếng thịt nướng, xem ra thật là khổ sở không thôi.

Mãi đến khi con yêu thú kia không nhìn chằm chằm thịt nướng nữa mà bắt đầu dùng móng vuốt gãi mặt, Tư Lăng liền quyết định

không nướng nữa, cầm cái chén đi múc canh xương ăn. Canh thực ngon, có

mùi hương thơm ngát của Hương Hương thảo, xương cốt cũng đã được hầm

thật mềm, vô cùng mỹ vị. Tư Lăng ăn thật ngon lành, hết một chén rồi lại lấy thêm một chén nữa.

Vốn lười biếng nằm nhoài trên cỏ để

tiêu thực, con yêu thú kia nhìn thấy bộ dáng của Tư Lăng, lại nhảy lại

đây, đứng trên bả vai hắn rướn cổ nhìn cái chén trên tay Tư Lăng.

Tư Lăng theo thói quen cứng đờ người, bưng chén ra cách xa mũi con yêu

thú

-- hắn cũng không có hứng thú ăn cùng chén với một con yêu thú, hơn

nữa con yêu thú này còn từng muốn lấy mạng của hắn. Hiện tại hắn dung

túng nó bất quá là bởi vì mình đánh không lại mà thôi, nếu có năng lực,

sớm đã đạp bay nó.

"Ta lấy cho ngươi một chén." Tư Lăng nói

xong, lấy tới một cái chậu lớn, cả canh xương và cà rốt đều đổ vào chậu, đặt trên bàn đá.

Yêu thú quả nhiên không thèm nhìn chằm

chằm vào chén của Tư Lăng nữa, từ bả vai Tư Lăng nhảy đến trên bàn đá,

sau đó vểnh mông bắt đầu tiến công tới trong chậu. Cái đuôi dài phía sau lắc qua lắc lại, có thể suy đoán ra tâm tình nó lúc này hết sức vui vẻ.

Nhìn một màn này, Tư Lăng không biết tính sao, có chút khó chịu, dùng ngón tay xoa bóp trán, bưng chén tiếp tục uống canh.

Màn đêm buông xuống, Tư Lăng cùng con yêu thú kia lần nữa trở về sơn động.

Buổi tối trong sơn động rất tối, Tư Lăng lấy một viên dạ minh châu khảm trên sơn động, phát ra ánh sáng yếu ớt. Đây là dạ minh châu ở thế tục giới, ở Tu Tiên giới cũng không đáng tiền, chỉ có Tư Lăng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!